CHÚ ÚT, CHÁU SAI RỒI

Chương 1


3 tháng


1.

Tôi đang sống trong một cuốn tiểu thuyết, năm tôi mười sáu tuổi, sau khi rơi xuống nước tỉnh lại liền biết được.

Vô số cốt truyện như những dòng chữ lướt qua trong đầu tôi, vào khoảnh khắc đó, tôi mới biết được, cuộc đời của mình thật nực cười biết bao.

Hóa ra, sở dĩ người chú mà tôi đ.i.ê.n cuồng thích lại vô cùng chán ghét, tránh né tôi không ngừng, là bởi vì Thẩm Yến Thâm chính là nam chính trong cuốn tiểu thuyết này, nhưng nữ chính không phải là tôi, mà là Lăng Hi - vị hôn thê bị anh họ của tôi lừa dối.

Theo cốt truyện, tôi là con gái nuôi nhà họ Thẩm, ghen tị với việc Lăng Hi sau khi hủy bỏ hôn ước với anh họ vẫn được Thẩm Yến Thâm để ý, nhiều lần mưu hại Lăng Hi, cuối cùng bị Thẩm Yến Thâm đuổi ra khỏi nhà, không có kết cục tốt đẹp.

2.

Để tránh khỏi kết cục đó, năm mười sáu tuổi khi vừa xuất viện, tôi đã nói với mẹ nuôi về việc muốn đi du học.

Thoáng chốc, năm năm trôi qua.

Tôi vốn định tiếp tục chờ đợi ở nước ngoài, chờ cho đến khi cốt truyện của cuốn tiểu thuyết kết thúc rồi mới về nước, nhưng mẹ nuôi lại vội vã gọi tôi, nói đã tốt nghiệp thì nên trở về.

Trực giác mách bảo chuyện này không đơn giản, có lẽ bà muốn tôi trở về để sắp xếp một cuộc liên hôn thương mại đây mà.

3.

"Tớ xuất sắc như vậy, để tớ giả làm bạn trai cậu, lỡ mẹ cậu thật sự bắt cậu cưới tớ luôn thì sao?"

Vừa xuống xe, đi vào khách sạn, Phó Thân đã cằn nhằn không ít.

Tôi liếc mắt nhìn cậu ta vừa kéo vali hộ tôi, vừa muốn diễn tiếp, khóe miệng nhếch lên, tôi không để ý đến cậu ta, lấy thẻ phòng rồi đi vào thang máy.

"Cậu nói cậu về nước rồi, sao không về nhà, mà lại nhất quyết ở khách sạn với tôi thế này? Cậu với gia đình có quan hệ không tốt à?"

Thang máy đã đến tầng phòng, tôi bước ra ngoài: "Có thể nói là như vậy".

"Quan hệ không tốt cũng có cái hay của nó, nhìn nhà tớ xem, ngày nào lão già nhà tớ cũng bảo mẹ gọi kiểm tra xem tôi có gây rắc rối không, phiền muốn c.h.ế.t…"

Phía trước có hai người đàn ông mặc vest chậm rãi đi tới, tôi hơi nghiêng người để họ đi qua, không ngờ Phó Thân cứ lải nhải, không nhìn đường, va vào tôi, tôi nhất thời không đứng vững, ngã về phía người đàn ông gần nhất ở phía trước.

Anh vô thức đỡ tôi, dưới ánh đèn mờ ảo, tựa như bức tượng thiêng liêng không thể xâm phạm.

Tôi không khỏi ngẩn ngơ, Phó Thân kéo tôi ra khỏi vòng tay anh: "Cậu không sao chứ?"

Tôi nhéo mạnh Phó Thân một cái, mới quay đầu xin lỗi người đàn ông kia: "Xin lỗi anh."

Anh dường như ngẩn ra, cau mày nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm sau cặp kính gọng vàng, chứa đầy sự khó chịu không thể giải thích được.

Trông anh có vẻ quen quen.

Tôi đang nghĩ ngợi mình đã gặp anh ở đâu, anh đã rời mắt, nhấc chân bước đi.

Phó Thân thì thầm: "Người trong nước, quả thật không nhiệt tình như người nước ngoài nhỉ."

"Nói nhỏ thôi, tưởng người khác không nghe thấy à?"

"Được được được không nói nữa, nói chuyện gia đình cậu đi, cậu có mâu thuẫn với họ à?"

Tôi kéo vali của mình: "Không hẳn, chỉ là trong nhà đó, có người tớ không muốn gặp mà thôi."

"Ai vậy?"

"Ờ thì…là một ông chú già ấy mà."

Năm năm trôi qua, chú ấy cũng đã gần ba mươi tuổi, nói chú ấy già chắc cũng thể hiện sự kính trọng rồi nhỉ.

4.

Đến cửa phòng, tôi nghiêng người quẹt thẻ, thoáng nhìn thấy hai người bên kia hành lang vẫn chưa rời đi, người đàn ông vừa đỡ tôi lúc nãy còn quay lại nhìn tôi, ánh mắt u ám, sau đó lập tức bình thường lại.

Tôi còn chưa kịp nghĩ nhiều, đã bị Phó Thân đẩy mạnh vào phòng.

Nghỉ ngơi chưa được mười phút, tôi đã nhận được cuộc gọi từ mẹ nuôi.

"Nghe nói con đã về nước rồi? Sao không về nhà?"

Chưa kịp thắc mắc sao bà biết chuyện tôi đã về nước, bà đã ra lệnh cho tôi lập tức về nhà.

Thấy không thể từ chối, tôi đành phải mang theo hành lý cùng Phó Thân rời khách sạn ngay trong đêm.

5.

Nhiều năm không trở về, nhà họ Thẩm đã thay đổi khá nhiều.

Khi tôi và Phó Thân xuống xe, mẹ nuôi ra đón nhìn thấy Phó Thân, vẻ mặt cứng đờ, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Tôi nhanh chóng giới thiệu: "Mẹ, đây là bạn trai con, Phó Thân."

Mẹ nuôi nở một nụ cười cứng nhắc: "Được rồi, sắp đến giờ ăn rồi, hai đứa lên phòng thu dọn một chút, đợi lát nữa xuống dưới ăn cơm, vừa lúc hôm nay mọi người đều có mặt ở đây."

Vừa nghe xong, trong lòng có chút hồi hộp, không nhịn được mở miệng: "...Chú út cũng có ở đây à mẹ?"

"Chú út của con rất bận, bình thường không về, hôm nay chắc cũng không về đâu."

Nghe vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Kể từ khi thức tỉnh, tình yêu của tôi dành cho Thẩm Yến Thâm hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự sợ hãi.

Chỉ cần tưởng tượng đến kết cục bị chú ấy đuổi ra khỏi nhà của mình, bẻ gãy đôi cánh, nỗi sợ hãi liền lan truyền khắp cơ thể…

6.

Khi tôi dẫn Phó Thân ngồi vào bàn ăn của nhà họ Thẩm, mọi người đều có những biểu cảm khác nhau.

Nữ chính Lăng Hi cũng ở đó, chị ấy lặng lẽ ngồi bên cạnh anh họ Thẩm Bạc Giản, tất nhiên là, theo tiến trình của cốt truyện, lúc này chị ấy và anh họ vẫn chưa cãi nhau.

"Này, Thẩm Du Nhiễm, khá lắm, mới về đã dẫn theo một người đàn ông rồi?"

Người nói là anh họ Thẩm Bạc Giản cà lơ phất phơ, không đứng đắn của tôi.

Thẩm Bạc Giản là nam phụ trong câu chuyện về chú út này, ông cụ nhà họ Thẩm có ba người con trai, tôi là con gái nuôi của người con thứ hai, anh ta là con trai duy nhất của bác cả, còn Thẩm Yến Thâm, gọi là chú út, đương nhiên là con út của ông nội, đồng thời cũng là người cầm quyền nhà họ Thẩm.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, bác cả nói: "Chú Ba, sao chú lại về?", tôi sợ đến mức hồn bay phách lạc, chiếc đũa rơi xuống bàn kêu ‘loảng xoảng’, nhưng không ai để ý, tất cả mọi người đều đứng dậy đón Thẩm Yến Thâm.

Phó Thân khó hiểu liếc nhìn tôi, rồi cũng tò mò quay đầu lại nhìn.

Không biết đã nhìn thấy gì, đột nhiên kích động bóp chặt cổ tay tôi: "C.m.n…"

"Cậu đang làm gì vậy!"

Tôi cảm giác có một cái bóng đen xuất hiện bên cạnh mình, ngẩng đầu lên nhìn, lần này, trái tim tôi gần như ngừng đập.

Ơ…sao lại là người đàn ông ở khách sạn chiều nay?

Anh chính là Thẩm Yến Thâm?!

7.

Khi tôi ngơ ngác nhìn anh, tự hỏi chiều nay tôi có nói điều gì không nên nói hay không, anh lạnh lùng liếc tôi một cái, sau đó thản nhiên ngồi vào chiếc ghế trống duy nhất ở đây, cũng chính là chỗ bên cạnh nữ chính Lăng Hi.

Tôi thấy Lăng Hi rõ ràng đang căng thẳng, hai người chỉ cần ở cùng một khung hình, đã toát ra bầu không khí khác biệt rồi.

Không hổ là nam nữ chính, tia lửa tình yêu văng khắp nơi nha…

Tôi nhếch môi cười tự giễu, đè nén cảm giác chua xót kỳ lạ trong lòng.

Người ta có lẽ cũng không nhớ đã gặp tôi vào chiều nay đâu.

8.

"Chú Ba, anh tưởng hôm nay chú sẽ bận đến khuya đấy." Giọng bác cả có chút nịnh nọt, vẻ mặt của những người khác đều có vẻ cung kính, không giống người một nhà chút nào.

Đối với việc này, Phó Thân đầy sự khó hiểu, ghé vào tai tôi nói nhỏ: "Không khí gia đình nhà cậu quả thật không tốt lắm."

"…Cũng không hẳn, có lẽ do có một người quá đặc biệt mà thôi."

Vốn tưởng giọng của mình rất nhỏ, nhưng không biết có phải là trùng hợp hay không, vừa dứt lời, Thẩm Yến Thâm ở phía đối diện đã ngẩng đầu lên, liếc tôi một cái.

Tôi sợ đến mức nín thở.

"Thẩm Du Nhiễm, chú út cũng đã về rồi, không định giới thiệu bạn trai với chú sao? Nhớ trước đây em luôn thích quấn lấy chú út, có lần còn vì vị khách hàng nữ của chú mà cãi vã ầm ĩ, phải nhập viện cơ mà?"

Thẩm Bạc Giản đột nhiên nhắc đến tôi, giọng điệu không mấy thân thiện, sắc mặt tôi không khỏi trầm xuống, cụp mắt xuống cau mày.

Trước đây bị cốt truyện ảnh hưởng, tôi như phát đ.i.ê.n, bám lấy Thẩm Yến Thâm một cách b.ệ.n.h h.o.ạ.n, thậm chí nửa đêm còn lẻn vào phòng Thẩm Yến Thâm cố tình quyến rũ, kết quả là bị Thẩm Yến Thâm đuổi ra ngoài…

Những ký ức đen tối đó, tôi không muốn nhớ lại chút nào.

Ngước mắt lén nhìn Thẩm Yến Thâm, tôi phát hiện sắc mặt anh cũng không tốt chút nào, chắc hẳn anh cũng chán ghét những việc tôi đã làm trước đây.

"Chú út, đây là bạn trai cháu gặp ở nước ngoài - Phó Thân, chúng cháu đã yêu nhau được hai năm rồi."

Tôi kiên trì mở miệng, cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘bạn trai’, hy vọng anh có thể hiểu được, tôi đối với anh không còn có ý gì khác, đừng trả thù tôi, cũng đừng đuổi tôi ra khỏi nhà họ Thẩm…

Nói xong, Thẩm Yến Thâm im lặng một lúc lâu, nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý trước, anh phớt lờ tôi mới là chuyện bình thường.

Tuy nhiên, Thẩm Bạc Giản lại châm chọc: "Thẩm Du Nhiễm, em dẫn cậu ta về nhà, không phải là định kết hôn với cậu ta đấy chứ?"

Vừa dứt lời, mọi người đều tò mò nhìn tôi và Phó Thân, Thẩm Yến Thâm hiếm khi cũng nhìn tôi, nhưng vẻ mặt không mấy thân thiện.

"Thẩm Du Nhiễm, tuy rằng em chỉ là con gái nuôi, nhưng dù sao cũng là người nhà họ Thẩm, nhà họ Thẩm chúng ta cũng có tiêu chuẩn riêng, em ở nước ngoài nhiều năm không về, vừa về liền dẫn theo một tên bạn trai không rõ lai lịch…"

Thẩm Bạc Giản càng nói càng khó nghe, nhưng cha mẹ nuôi của tôi, không một ai đứng ra lên tiếng thay tôi, mọi người dường như đều cho rằng những lời nói đó cực kỳ bình thường.

Cũng đúng, mẹ nuôi tôi gả cho cha nuôi ba năm vẫn chưa có đứa con nào, vốn các bác sĩ đều nói bà vô sinh, nhưng vừa nhận nuôi tôi một năm, bà liền mang thai.

Lúc đầu mẹ nuôi nói tôi là ngôi sao may mắn của bà, đối xử tốt với tôi rất tốt, nhưng dần dần, khi em trai lớn lên, họ không còn tình cảm gì với tôi nữa, nhưng dù sao nhà họ cũng không thiếu tiền, nuôi một đứa con gái như tôi cũng không mất mát gì.

9.

Những lời nói sỉ nhục của Thẩm Bạc Giản ngày càng trắng trợn hơn, Thẩm Yến Thâm ngồi đối diện có vẻ cảm thấy ồn ào, đột ngột đặt bát đũa xuống, còn chưa kịp mở miệng, Phó Thân đã nắm tay tôi nói: "Mọi người, có lẽ vừa rồi còn chưa giới thiệu bản thân một cách đàng hoàng, con tên là Phó Thân, bố là chủ tịch Tập đoàn Thân Kiến."

Nghe đến đây không chỉ mọi người đều sửng sốt, mà tôi cũng vậy.

Tôi gặp Phó Thân vào năm thứ ba ở nước ngoài, chúng tôi ban đầu không hợp nhau, nhưng sau đó lại trở nên thân thiết.

Lần này nghe tin tôi sắp về nước, cậu ta nói ở nước ngoài chán rồi, cũng muốn trở về.

Thế là tôi nhờ cậu ta giúp đỡ, tạm thời đóng giả làm bạn trai tôi.

Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ hỏi về gia thế của cậu ta, chỉ nghĩ cậu ta là con cháu nhà giàu bình thường.

Không ngờ gia thế của cậu ta lại lớn đến vậy.

10.

Đêm đó Lăng Hi ở lại nhà họ Thẩm, Phó Thân cũng vậy.

Phó Thân nói đã diễn thì phải diễn cho tốt, nhất quyết lôi kéo tôi vào phòng cậu ta, người ngoài đều nghĩ chúng tôi định làm gì đó, nhưng chỉ có tôi biết, cậu ta rất nhiều chuyện, chỉ muốn tôi kể chuyện nhà họ Thẩm cho cậu ta nghe mà thôi.

"Các con đừng ngủ quá muộn quá, chú ý thân thể nhé."

Mẹ nuôi nở nụ cười hài lòng, hoàn toàn khác với lần đầu nhìn thấy Phó Thân, có vẻ như bà rất hài lòng với ‘con rể tương lai’ này.

"Mẹ, con chỉ là sợ A Thân ngủ ở đây không quen, nên vào hỏi thăm một chút thôi, mẹ đừng nghĩ nhiều."

Cửa phòng đối diện của Thẩm Bạc Giản đột nhiên mở ra: "Ồ, gọi A Thân cũng thân mật nhỉ, nói mới nhớ tên của bạn trai em đồng âm với tên của chú út, người không biết, còn tưởng em đang kêu chú út cơ đấy?"

Anh ta vừa nói xong, tôi liền thấy Thẩm Yến Thâm đi lên tầng hai, hiển nhiên anh đã nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi, nhưng cũng không nói gì, lạnh nhạt đi về hướng khác.

Thật trùng hợp, phòng của Lăng Hi ở hướng đó.

Tôi đang định kéo Phó Thân về phòng, tên đ.i.ê.n Thẩm Bạc Giản lại lên tiếng: "Này Thẩm Du Nhiễm, sao em lại gấp gáp lôi kéo đàn ông về phòng thế? Xem ra anh cũng phải đi tìm vị hôn thê của mình thôi."

Nói xong anh ta đi theo phía sau Thẩm Yến Thâm, hướng về phía phòng của Lăng Hi.

Thẩm Yến Thâm còn đứng ở hành lang, chỉ nhìn vào bóng lưng cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lùng, kiềm chế trong anh, như thể có cảm xúc gì đó sắp bùng nổ.

Xem ra, bây giờ anh đã thích Lăng Hi, cho nên khi nghe Thẩm Bạc Giản nói muốn tìm Lăng Hi, mới có phản ứng mạnh mẽ như vậy.

11.

Quả nhiên, Thẩm Yến Thâm không phải là người ngồi im không làm gì, tôi và Phó Thân vừa vào phòng được vài phút, Phó Thân đã bị bảo mẫu gọi ra ngoài.

Bảo rằng Thẩm Yến Thâm muốn nói chuyện với các con cháu trong nhà, đương nhiên, bao gồm cả Thẩm Bạc Giản.

Tôi cười thầm, một mình trở về phòng.

12.

Sáng sớm, tôi đang ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu ngoài cửa.

Hình như là con mèo tôi từng nuôi trước khi ra nước ngoài.

Tôi ngạc nhiên khi con mèo vẫn còn ở đây.

Ban đầu tôi không định bận tâm, nhưng con mèo cứ kêu liên tục, khiến tôi không thể ngủ được, đành phải dậy đi tìm.

Đèn tầng hai không hiểu sao lại không bật được, tôi chỉ có thể nương theo tiếng mèo kêu mà đi.

Đã lâu không về nhà họ Thẩm, tôi gần như quên mất cách bố trí trong nhà, vừa bước tới trước cửa một căn phòng, nghe thấy tiếng mèo kêu, tôi theo bản năng đẩy cánh cửa khép hờ ra.

Không ngờ rằng, trong bóng tối tôi cảm nhận được có một hơi thở bất thường, còn chưa kịp phản ứng, cổ tay đã bị giữ chặt, kéo vào phòng.

Xung quanh đều là hơi thở nóng bỏng, rất quen thuộc.

Là Thẩm Yến Thâm…

Tim tôi bất giác run lên, còn chưa kịp giãy, giây tiếp theo anh đã trầm giọng nói: "Em cố ý?"

Tôi khẽ ngây người, cố ý gì cơ?

"Thật sự thích cậu ta à?"

Trong bóng tối, tôi không thể nhìn rõ vẻ mặt của Thẩm Yến Thâm, nhưng qua giọng nói có thể nhận ra sự tức giận đang bị kiềm nén.

Tôi chưa bao giờ thấy Thẩm Yến Thâm có cảm xúc dao động lớn như vậy.

Tôi hơi kinh ngạc, trong lòng lập tức suy đoán, anh nhận nhầm tôi là Lăng Hi rồi?

Như để xác nhận suy đoán của tôi, ngoài cửa vang lên giọng nói của người giúp việc trong nhà: "Cô Lăng sao lại ở đây?"

"Tôi hơi khát, ra ngoài tìm nước uống, nhưng đèn lại không bật được…"

Giọng Lăng Hi mềm mại yếu ớt, điển hình của một tiểu thư trong sáng vô hại.

"Thật xin lỗi cô Lăng, đèn hỏng rồi, chúng tôi đang tìm người sửa, tôi sẽ đưa cô về phòng trước, nước thì để tôi bảo người mang đến."

Theo tiếng nói chuyện của hai người ngày càng xa, lực tác động lên tay tôi ngày càng tăng buộc tôi phải tập trung lại.

Có chút xấu hổ.

Anh hẳn phải biết bản thân đã nhận nhầm người rồi chứ?

Đêm hôm khuya khoắt, không có chuyện trùng hợp như vậy, khả năng cao là hai người họ hẹn gặp nhau lúc nửa đêm, không ngờ lại bị tôi và người giúp việc chen ngang…

13.

"Em…"

Anh còn chưa nói hết câu, trong đầu tôi chỉ nghĩ không thể để anh biết tôi là ai, không thể để anh hiểu lầm rằng tôi đang phá hoại anh và Lăng Hi, nên đã giơ chân đá mạnh vào giữa hai chân anh, trong lúc anh tránh né, thừa dịp anh phân tâm, tôi nhân cơ hội đẩy anh ra rồi bỏ chạy.

Trong nhà có nhiều con gái như vậy, từ đầu đến cuối tôi cũng không lên tiếng, có lẽ anh không biết đó là tôi đâu.

Tự an ủi chính mình như vậy, tôi trở về phòng lập tức khóa cửa lại rồi đi ngủ, cho đến sáng hôm sau Phó Thân qua phòng gọi tôi dậy.

Khi đang đi xuống lầu, cậu ta cứ liên tục phàn nàn đêm qua không ngủ ngon, bởi vì con mèo trong nhà động dục kêu rất to.

Tôi cúi đầu, hùa theo một cách lơ đãng, ngước mắt lên liền thấy Thẩm Yến Thâm đang chơi đùa với con mèo ở dưới nhà.

Nhìn con mèo làm tôi nhớ đến chuyện đêm qua, không khỏi cảm thấy chột dạ, bất cẩn bước hụt một bước.

Phó Thân nhanh tay kéo tôi vào lòng: "Cẩn thận một chút, muốn ngã sấp mặt à?"

Nói xong cậu ta mới quay sang chào Thẩm Yến Thâm: "Chào buổi sáng chú út."

Thẩm Yến Thâm đang đeo một cặp kính gọng mỏng, ánh mắt nhìn qua có chút lạnh nhạt, tuy rất bình tĩnh, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta lạnh sống lưng, nhìn thẳng vào tôi càng làm tôi thêm chột dạ.

Tôi đẩy Phó Thân ra đứng vững: "Ch-chào buổi sáng chú út."

Anh không trả lời, nhìn tôi với ánh mắt thâm sâu.

Tôi có chút lo lắng, sao anh lại nhìn tôi như vậy, chẳng lẽ anh đã đoán được?

14.

"Vị hôn thê, tối qua ngủ ngon không?"

Đang bất an, tôi liền nhìn thấy Lăng Hi và Thẩm Bạc Giản đang đi xuống lầu ở phía sau.

Đột nhiên hiểu ra, anh không phải đang nhìn tôi, mà là nhìn Lăng Hi phía sau tôi.

Lăng Hi không để ý đến Thẩm Bạc Giản, khi nhìn tôi, ánh mắt có chút kỳ lạ, liếc nhìn Thẩm Yến Thâm một cách mơ hồ, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Tôi đang thắc mắc chị ấy nhìn tôi và Thẩm Yến Thâm là có ý gì, Thẩm Bạc Giản đã bước qua tôi và Phó Thân, đi đến trước mặt Thẩm Yên Thâm: "Chú út chuẩn bị đi làm sao? Đúng lúc cháu có việc, có thể cho Lăng Hi đi nhờ xe của chú được không?

Khuôn mặt Thẩm Yến Thâm không biểu cảm, nghe vậy chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng ‘ừ’.

Tôi không nhịn được bật cười, rõ ràng là trong lòng vui c.h.ế.t đi được, còn muốn bày ra bộ dạng miễn cưỡng nữa chứ.

Tôi đang lén lút cười khẩy, không ngờ, lại bị Thẩm Yến Thâm vừa vặn thấy được, anh nghiêm túc nhìn tôi: "Hôm nay em có kế hoạch gì không?"

Tôi ngây người, không chắc anh đang hỏi tôi hay Lăng Hi ở bên cạnh, nên cẩn thận không trả lời.

Lăng Hi trả lời: "Cháu đến công ty ạ."

Thẩm Yến Thâm im lặng một lát, gật đầu đáp ‘ừ’.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên là không hỏi tôi, suýt nữa thì bị xấu hổ rồi.

Đang định lặng lẽ kéo Phó Thân chuồn đi, Thẩm Yến Thâm sải bước nhanh một cái, chặn đường đi của tôi: "Còn em thì sao?"

Hả?

Anh dừng lại một chút, rồi nói thêm: "Thẩm Du Nhiễm."

Anh đột nhiên gọi thẳng tên tôi, tôi sợ đến mức hoảng hốt, tôi không hề làm gì khiến anh tức giận đâu nhỉ?

Phó Thân lên tiếng: "Chú út, cháu và Nhiễm Nhiễm vừa về nước, muốn ra ngoài dạo phố, xem trong nước những năm qua có gì thay đổi không."

Thẩm Yến Thâm cau mày, nghiêm túc nhìn tôi: "Nếu đã về nước rồi, thì đừng nghĩ đến chuyện ăn chơi, cũng nên đến công ty làm việc đi."

Gì cơ? Làm việc á? Không đâu, tôi chỉ muốn làm kẻ p.h.ế vật thôi mà…

"Chú út, Nhiễm Nhiễm vừa mới về, có hơi vội không ạ?"

Thẩm Yến Thâm nhìn Phó Thân: "Sáng nay cha cậu gọi điện cho tôi, cậu có biết không?"

Nhắc đến ba mình, vẻ mặt Phó Thân liền căng thẳng.

Thẩm Yến Thâm nói tiếp: "Ông ấy yêu cầu cậu phải về nhà trước mười giờ, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả."

Phó Thân vẫn luôn sợ cha mình, nghe vậy mặt mày liền biến sắc, nhìn tôi: "Có lẽ tớ phải về nhà một chuyến, mấy ngày nữa sẽ đến tìm cậu."

Nói xong vội vã rời đi.

Mọi người đều đã rời đi, chỉ còn lại tôi và Thẩm Yến Thâm đứng đối diện nhau.

Nói chính xác hơn, là tôi đã bị khí chất lạnh lùng của anh đè ép.

Tôi ngước mắt lên, vô tội nhìn anh: "Chú út, chú nói thật sao? Chú thật sự muốn con đi làm?"

Anh cau mày: "Chẳng lẽ không?"

"Nhưng cháu không biết đường đến công ty, hơn nữa, trong nhà cũng không còn xe hay tài xế đưa đón…"

"Em đi với tôi."

Anh ngắt lời, nói xong quay người đi ra ngoài.

Tôi tưởng mình nghe nhầm, ngây người một lúc, không nhúc nhích.

Cho đến khi Lăng Hi nhẹ giọng gọi tôi, Thẩm Bạc Giản mới cảm thấy kỳ lạ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play