Uông Thanh đột nhiên đứng phắt dậy, chỉ vào mũi Cố Nguyệt Hoài nói: “Cô! Cô nói cái gì đấy hả?!”
Nhân viên bán hàng của cung tiêu xã là một trong “tám nhân viên của công xã”, ai nhìn thấy mà không nịnh nọt vài câu? 
Đây là lần đầu tiên cô ta nghe thấy có người dám chế giễu cô ta ở ngay trước mặt cô ta, sau này người này không muốn đến cung tiêu xã nữa sao hả?
Những nhân viên bán hàng còn lại bao gồm cả Diêu Mỹ Lệ đều kinh ngạc nhìn Cố Nguyệt Hoài, họ đã quen nhìn người dân luồn cúi, sợ hãi làm mất lòng họ, người cứng cỏi như thế này đúng là không tồi.
Cố Nguyệt Hoài nhún vai, cười nói: “Tôi nói sai sao? Tôi cứ tưởng những nhân viên có biên chế công xã như các cô đều là đồng chí tốt, ba cao gồm trình độ cao, ý thức cao, phẩm chất đạo đức cao, nhưng đến khi nhìn thấy cô thì tôi mới biết là mình nông cạn như thế nào.”
“Các cô nhận lương của Nhà nước, ăn lương thực của Nhà nước, được người khác ngưỡng mộ cực kỳ nhưng lại đối xử với người dân của Nhà nước tệ bạc như thế, thử hỏi cô ngồi trên cái ghế của cung tiêu xã không cảm thấy hổ thẹn hay sao?”
Những lời này có thể gọi là nói cái gì trúng cái đó khiến sắc mặt Uông Thanh trắng xanh lẫn lộn, cánh tay chỉ vào mũi Cố Nguyệt Hoài run lên không ngừng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play