Cố Duệ Hoài nhìn thấy dáng vẻ co ro của Điền Tĩnh thì không khỏi đau lòng, nếu không phải vì mình thì cô ấy đâu cần phải thành ra như thế?
Nghĩ đến đây, giọng điệu nói chuyện của cậu với Cố Nguyệt Hoài đột nhiên trầm xuống: “Tiểu Tĩnh, em không cần phải như thế đâu.” Rồi quay mặt về phía Cố Nguyệt Hoài, trong mắt không giấu nổi vẻ lạnh lùng: “Cố Nguyệt Hoài, mày đến đây làm gì?”
Cố Nguyệt Hoài nâng mí mắt lên, thản nhiên nói: “Dù sao tôi cũng là người đi mượn tiền để chữa chân cho anh, anh không định hỏi gì sao?”
Nhắc đến hai chữ “mượn tiền”, sắc mặt Cố Duệ Hoài càng ngày càng ảm đạm.
Cậu lén nhìn thoáng qua Điền Tĩnh đang đứng ở một bên, trước mặt người phụ nữ mình yêu, cậu không muốn thừa nhận hoàn cảnh gia đình mình quá nghèo nàn đến mức phải đi mượn tiền để chữa bệnh nên chỉ lảng tránh nói: “Mày về đi, tao không sao.”
Cố Nguyệt Hoài cười khẩy, tình yêu khiến người ta mù quáng, câu này quả thật không sai.
Điền Tĩnh vẫn cúi đầu, không có phản ứng gì, như thể không nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT