Lý Hồng Mai vẫn luôn chú ý tới Vương Bồi Sinh và Cố Nguyệt Hoài, đương nhiên bà ta không bỏ qua được ánh mắt đó.
Sắc mặt bà ta trắng bệch vì tức giận, cả người run rẩy, hét lên một tiếng xé lòng: “Tôi biết mà! Vương Bồi Sinh, anh có biết xấu hổ hay không? Còn cô nữa! Cố Nguyệt Hoài, còn trẻ mà lăng nhăng ghê đấy!”
Vương Bồi Sinh rất tức giận, cuối cùng không kiềm chế nổi nữa mà lao đến tát thẳng vào mặt Lý Hồng Mai: “Tôi nhịn cô đủ rồi.” Nói xong, ông ấy hít một hơi thật sâu: “Lý Hồng Mai, cô theo tôi về, tôi sẽ nói rõ chuyện này với cô.”
Lý Hồng Mai nghiêng đầu sang một bên, cảm thấy má nhói đau, bỗng nhiên bà ta cười giễu: “Nhịn tôi đủ rồi à? Vậy anh muốn thế nào, muốn ly hôn rồi cưới Cố Nguyệt Hoài thật sao? Bọn chó!”
Khóe môi Cố Nguyệt Hoài giật giật, cô móc phiếu lương thực trong túi ra đưa cho Vương Bồi Sinh.
“Tôi mượn phiếu lương thực này là vì anh hai của tôi bị thương phải ở trạm y tế, tôi phải đến thành phố Chu Lan để vay tiền người thân. Chủ nhiệm Vương là một người rất tốt bụng, vì tất cả mọi người đều cùng một đại đội nên chú ấy cho tôi mượn phiếu lương thực này.”
“Chú ấy đã làm gì sai? Sao thím lại dùng lời lẽ độc ác làm người ta buồn nôn như thế?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT