Lăng Gia cau mày, quát lớn: “Phan Ngọc Lương, anh đang nói cái gì vậy?! Nói chuyện phải có bằng chứng!”
“Lời của kẻ hèn nhát có đáng tin không?” Kỷ Vĩ Cần đã sớm không nhìn được bộ dáng của Phan Ngọc Lương, nhìn ngón tay đang duỗi ra của anh ta thấy thế nào cũng không vừa mắt. Anh ấy sải bước về phía trước, trực tiếp vặn ngón tay anh ta ra sau. Phan Ngọc Lương bật ra tiếng hét lớn.
Hai cảnh sát nhìn Kỷ Vĩ Cần đột nhiên hành động, vẻ mặt nghiêm nghị. Vừa định ngăn cản anh ấy, Lăng Gia lấy từ trong túi ra một tấm thẻ căn cước màu xanh, hai cảnh sát nhìn thấy thế liền im lặng và không nói gì thêm.
Quân đội Thủ đô, trực thuộc sự kiểm soát của quân khu lớn. Bọn họ có thể can thiệp được sao?
“Buông ra, buông ra!” Sắc mặt Phan Ngọc Lương biến thành màu gan lợn, cánh tay cũng không dám nhúc nhích.
Kỷ Vĩ Cần cười lạnh một tiếng, đẩy nhẹ một cái Phan Ngọc Lương liền chật vật lăn trên mặt đất, ôm ngón tay hét lên đau đớn.
“Mấy người, mấy người thật sự quá man rợ! Tôi sẽ không bỏ qua cho các người! Đồng chí cảnh sát, những gì tôi nói đều là sự thật. Cái chết của Tiểu Tĩnh nhất định có liên quan đến Cố Nguyệt Hoài!” Phan Ngọc Lương nắm tay chỉ, mặt đầy oán hận.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play