Trên đường, Nguỵ Lạc không khỏi tò mò hỏi: “Sao em khuyên được cô ấy vậy?”
Vạn Thanh Lam là người vô cùng cứng đầu và mù quáng, ai nói gì cũng không nghe, thế mà Cố Nguyệt Hoài vừa vào là cô ấy đã chịu ra liền?
Cố Nguyệt Hoài nhún vai: “Chẳng khuyên gì cả, có thể là bản thân cô ấy đã nghĩ thông rồi.”
Thực sự là cô không nói gì cả, Vạn Thanh Lam vốn không phải là người tiêu cực, trong thời gian qua cô ấy hành hạ bản thân đủ khổ sở rồi, mấy câu nói của cô cũng chỉ là vài bậc thang xoa dịu cảm xúc khiến cô ấy chấp nhận mở lòng, nghênh đón cuộc sống mới một lần nữa.
Nguỵ Lạc còn muốn nói điều gì đó, nhìn phía không xa, bà ấy chợt giật mình: “Tiểu Hoàng? Sao cậu lại ở đây?”
Cố Nguyệt Hoài nhìn theo, quả nhiên nhìn thấy Hoàng Bân Bân đứng ở ven đường, ngập ngừng không tiến lên.
Thấy anh ta, cô không khỏi nhớ đến những lời Vạn Thanh Lam nói lúc cô ấy ôm cô khóc lóc: “Nguyệt Hoài, cô nói xem, có phải tôi không có cái số đó không? Tại sao đường tình duyên lại không thuận lợi như vậy? Bây giờ Hoàng Bân Bân cũng không chịu liên lạc với tôi nữa, chắc chắn là anh ấy chán ghét tôi rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT