Yến Thiếu Ngu cũng biết rõ nặng nhẹ, việc nào quan trọng hơn. Anh nghe Cố Nguyệt Hoài nói xong liền đáp: “Được!”
Anh nhanh chóng sắp xếp các chiến sĩ lần lượt leo lên vách núi để tiếp ứng cho Vương Hâm. Chỉ cần mang ba lô tiếp tế về thì trung đội 168 sẽ không cần lo lắng về vật tư trong một thời gian dài, ít nhất sẽ không phải chết một cách tức tưởi.
Là một chiến sĩ, không sợ hy sinh vì nước, cũng không sợ chết trên chiến trường, điều họ sợ là chết mà không ai hay biết, chết mà không có giá trị gì.
Là trung đội trưởng, anh phải xung phong đi đầu, dẫn đầu leo lên vách núi, những người khác lần lượt theo sau. Vì Mạnh Hổ vừa trở về nên không tham gia nhiệm vụ lấy ba lô tiếp tế lần này mà ở lại dưới vách đá cùng Cố Nguyệt Hoài.
Mạnh Hổ tỏ ra rất vui mừng, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười: “Thật tốt, có mấy ba lô tiếp tế này, trung đội 168 của chúng ta có thể cầm cự thêm một thời gian dài nữa. Không nói đâu xa, chỉ cần chúng ta ngăn chặn quân địch cũng đã lập được không ít công trạng rồi!”
Điều kiện nhà anh ấy bình thường, việc tham gia chiến đấu nơi tiền tuyến cũng là một con đường nhanh chóng để thăng tiến. Sau này chắc chắn cuộc sống sẽ tốt hơn, hơn nữa trong thời gian này anh ấy cũng nhận ra rằng Yến Thiếu Ngu là người rất giỏi chỉ huy quân đội, chắc chắn đi theo anh sẽ có tương lai.
Cố Nguyệt Hoài cười khẽ, nhìn quanh một lượt, thấy từng người đang leo lên vách núi liền thắc mắc: “Không phải trung đội 168 có ba mươi mốt người sao? Ở đây nhìn qua tổng cộng cũng chỉ tầm hai mươi người, số còn lại đâu?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT