Vốn Mạnh Hổ còn muốn nói thêm vài câu. Nhưng thấy cô như vậy bèn dừng lại.
Môi Cố Nguyệt Hoài tái nhợt, cũng không hỏi thêm nữa. Cô ngước nhìn bầu trời xám xịt, nói: “Có vẻ trời sắp mưa rồi, chúng ta nhanh chóng mang đồ về đi, đừng để Thiếu Ngu bọn họ chờ lâu.”
Mạnh Hổ gật đầu: “Ừ, đúng là nên về thôi. Chúng ta ra ngoài cũng lâu quá rồi.”
Vương Hâm cười khổ: “Chỉ sợ trung đội trưởng đã phát hiện ra có gì không ổn, lại nghĩ rằng chúng ta đã hy sinh rồi.”
“Chúng ta vẫn nên nhanh chóng mang hết đồ về, về sớm còn ăn một bữa nóng hổi. Với số vũ khí này của hai tiểu đội lính nước M, chúng ta có thể phản công, thậm chí còn có thể nhân cơ hội phản kích, tiên phong đột phá vòng vây!”
Mạnh Hổ rất tự tin, đeo từng cái ba lô nặng trĩu lên người. Nhưng những ba lô này rất nặng, khiến cho anh ấy đứng không vững. Tình trạng suy dinh dưỡng kéo dài không thể giải quyết chỉ bằng một hai hộp đồ hộp.
Thấy anh ấy suýt ngã xuống đất, Vương Hâm vội tiến tới đỡ, kêu lên: “Cẩn thận đấy!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play