Hình Kiện lại thở phào nhẹ nhõm, nếu như chính chủ đã mở miệng, vậy trong đây cũng không còn chuyện của anh ta nữa.
Thật ra anh ta vẫn cảm thấy hơi sợ, nguồn gốc của lương thực là chuyện bí mật, đừng nói là người ngoài, ngay cả bản thân anh ta cũng không biết rốt cuộc một cô gái trẻ trông có vẻ rất đỗi bình thường này đã lấy lương thực từ đâu. Hơn nữa, xem ra người nhà của cô cũng không biết chuyện này, nếu không thì anh của cô cần gì phải vượt cả ngàn dặm đường chạy tới phố lương thực ở thành phố Phong này để chen chúc trong đám người mua lương thực chứ? Rõ ràng là chuyện này không hợp lý.
Thấy Tống Kim An không nói lời nào, Cố Nguyệt Hoài khẽ than một tiếng: “Hay là nói tôi nghe xem, phía chính phủ mấy người dự định sẽ lấy bao nhiêu phần trăm lợi nhuận?”
Cô thật sự không tin lão già Tống Lâm kia lại dễ tính như vậy, bằng lòng giúp đỡ phố lương thực dọn dẹp trở ngại ở phía trên. Hơn nữa, lợi nhuận từ phố lương thực giống như một miếng thịt béo bở, dù có là ai cũng đều muốn cắn một miếng, Tống Lâm không tới đặt gạch trước mới là chuyện lạ đó.
Còn về chuyện có muốn hợp tác hay không thì phải xem Tống Kim An có giở trò sư tử ngoạm một miếng lớn hay không đã.
Cô cũng không ngại nhượng ra 10%, thậm chí là 20% lợi nhuận. Dù sao nếu không có sự bảo đảm từ phía chính phủ thì đúng thật đám người của Hình Kiện sẽ gặp nguy hiểm. Lấy phần lợi nhuận đó để bảo vệ đám người bọn họ là rất hợp lý, nhưng nếu vượt qua giới hạn nhân nhượng của cô thì đừng trách cô đổi địa điểm.
Tuy nói thành phố Phong này là nơi thích hợp nhất, nhưng nếu như Tống Lâm thật sự quá đáng thì cô chỉ có thể cho đám người Hình Kiện rời đi. Nước Z rất lớn, bây giờ xã hội mới ổn định được mười mấy năm, những nơi giống như thành phố Phong này cũng không phải ít.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT