“Nhìn anh ta như đã trở thành một người khác, chẳng lẽ là do tôi đã khiến anh ta trưởng thành à?” Hình Kiện nghi ngờ nói.
Mặc dù anh ta chỉ gặp Tống Kim An một lần nhưng vẫn nhớ dáng vẻ có phần non nớt của Tống Kim An vào lần trước. Khi đó, dù bị đánh, anh ấy vẫn cắn răng không chịu viết thư cầu cứu, cuối cùng lại bị kéo về một cách tàn nhẫn.
Hôm nay gặp lại, chỉ từ vẻ bề ngoài cũng đủ để thấy rõ ràng anh ấy đã trở thành một người giống như cha mình, Tống Lâm.
Cố Nguyệt Hoài mở cửa rồi đứng bên cạnh xe, hướng về phía cổng nhà máy lương thực gọi: “Tống Kim An!”
Bàn tay đang cầm cặp công văn của Tống Kim An bỗng dừng lại, đột ngột quay đầu nhìn về phía sau, trong đôi mắt màu nâu nhạt tràn ngập sự kinh ngạc.
Anh ấy ngoảnh lại nói vài câu với người bên cạnh rồi đưa cặp công văn cho đối phương, sau đó bước nhanh về phía Cố Nguyệt Hoài. Khi đến gần, anh ấy vẫn có chút không dám tin: “Đồng chí Cố, sao cô lại có mặt ở thành phố Phong?”
Cố Nguyệt Hoài quan sát Tống Kim An, gương mặt anh ấy vẫn thanh tú, đôi mắt nâu nhạt vẫn chứa đựng sự dịu dàng nhưng dáng vẻ từng toát lên khí chất thanh cao như tre, nay đã trở nên u ám hơn nhiều. Có vẻ như trong nửa tháng qua, thành phố Hoài Hải thực sự không hề yên bình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT