Gia đình anh ta khó khăn nên cũng chưa bao giờ thấy được số tiền lớn như vậy. Chỉ cần có nguồn cung cấp lương thực dồi dào, phố lương thực có thể tiếp tục phát triển và ngày càng kiếm được nhiều tiền hơn. Anh ta và những anh em dưới trướng cũng không phải trở về cuộc sống như trước nữa.
Cố Nguyệt Hoài cười nhẹ: “Chỉ có nhiêu đây mà gọi là giàu có sao? Còn sớm lắm.”
Vào thời điểm này, các thương gia giàu có ở Hồng Kông đều đã phất lên như diều gặp gió, nhà nào mà chẳng có tài sản vài trăm nghìn chứ?
Mặt mày của Hình Kiện xị xuống, cứ nghĩ sẽ có thể nhận được chút lời khen ngợi từ cô.
“Tất nhiên, cậu đã làm rất tốt rồi, cứ tiếp tục cố gắng đi.” Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, lấy ra năm nghìn đồng từ mấy xấp tiền. Từ đầu đã thỏa thuận là sẽ chia theo tỷ lệ bốn sáu, hơn nữa Hình Kiện và đàn em cũng đã dốc lòng làm việc vậy nên không thể để họ làm không công được.
Cố Nguyệt Hoài đẩy tiền qua bàn: “Đây là phần của các anh, các anh muốn chia thế nào thì tùy, tôi sẽ không can thiệp.”
Cô lấy phần của mình, trông như bỏ vào túi nhưng thực ra là cất vào không gian Sumeru. Số tiền lớn như vậy, nếu thực sự để trên người, cô cũng không yên tâm, vả lại lúc quay về huyện Thanh An, chỉ sợ chưa về đến nơi đã bị trộm mất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT