Lưu Úy Lam cắn môi, nói khe khẽ: “Tôi là giáo viên về nông thôn để dạy học. Bây giờ đang thiếu hụt lương thực, bọn trẻ ai nấy đều đói đến nỗi chẳng buồn nghe giảng nữa. Tôi nghe bảo thành phố Phong có một con đường lương thực nên muốn mua chút lương thực về để sắp xếp bữa ăn cho bọn trẻ.”
Cô ấy nói đến đây rồi im lặng một chốc: “Nhưng tôi vừa xuống xe lửa là đã bị người khác trói lại đem đến đây.”
Cố Nguyệt Hoài nhìn cô ấy chằm chằm, mặt mày hơi giãn ra.
Cô xách cổ áo của Lý Tam Nương bằng một tay rồi quay đầu nói với Lưu Uý Lam: “Đi thôi, tôi đưa cô đi mua lương thực.”
Lưu Úy Lam nghe có thể rời khỏi nơi này bèn thở phào nhẹ nhõm, cô ấy chạy chậm đuổi theo Cố Nguyệt Hoài, cô ấy nhìn sang Lý Tam Nương rồi hỏi: “Vậy cô ta thì phải làm sao đây? Cô định đưa cô ta đến đồn cảnh sát à?”
Cố Nguyệt Hoài hơi nhướng mày, khóe môi cô cong lên nói: “Không, ném ở trạm xe lửa.”
“Hả?” Vẻ mặt Lưu Uý Lam hốt hoảng, cô ấy không biết vì sao Cố Nguyệt Hoài lại quyết định như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT