“Thành phố Phong?’’ Cố Chí Phượng sửng sốt, sau đó giọng của bí thư vang lên qua đài phát thanh hôm nay.
Ông nhíu mày nói: “Thành phố Phong hỗn loạn quá, có thể không đi thì đừng đi, nhà mình còn đủ lương thực.”
Cố Tích Hoài trợn mắt: “Cha, không thể nói như vậy được, phải biết lo xa chứ? Bây giờ lương thực đủ ăn nhưng ai mà biết trước được tình hình năm nay thế nào? Nhà mình nhiều miệng ăn như vậy, lỡ đến lúc đó lại xảy ra chuyện gì, không có lương thực thì muốn mua cũng không có cách nào mua. Con thấy phố lương thực ở thành phố Phong cũng không bán được bao lâu, không trụ nổi đâu.”
Cố Nguyệt Hoài nhướng mày nhìn anh ba: “Sao anh ba lại nói vậy?”
Cố Tích Hoài cười khẩy: “Đây không phải là hỏi thừa sao? Huyện Thanh An chúng ta cách thành phố Phong xa như vậy, một đại đội nho nhỏ cũng đã biết được tin tức, có thể tưởng tượng được sẽ có bao nhiêu người chen chúc tới, dù sạp hàng lớn có nhiều lương thực đi nữa cũng không đủ tiêu thụ?”
Cậu ấy nói xong, dừng một chút, trong giọng nói mang theo chút khâm phục: “Nhưng anh vẫn cảm thấy người mở phố lương thực là một người tốt, ở thời điểm mấu chốt như này, bán lương thực ở chợ đen với giá cao cũng có rất nhiều người mua nhưng người ta lại bán với giá cả bằng ở trạm lương thực, người dân có thể ăn no là quan trọng nhất. Đợi xem đi, lãnh đạo còn phải tuyên dương người ta nữa.”
Cố Nguyệt Hoài khẽ liếc anh ba, trên mặt lộ ra một vẻ kỳ lạ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT