Mí mắt của Cố Nguyệt Hoài thậm chí còn không thèm nâng lên một cái, cô điềm tĩnh nói: “Ừ, đi thôi.”
Bạch Mai liếc nhìn Cố Duệ Hoài một cái, khi nhận ra ánh mắt của anh ta dán chặt vào Cố Nguyệt Hoài thì cô ấy không khỏi cau mày, tự động lùi lại vài bước che chắn tầm nhìn của anh ta, nhỏ giọng thúc giục: “Chúng ta nên về sớm thôi.”
Cô ấy kéo Cố Nguyệt Hoài, chào Vạn Thanh Lam một tiếng rồi vội vàng rời đi.
Cổ họng của Cố Duệ Hoài khẽ động, bước chân nhúc nhích một chút, muốn đuổi theo nhưng cuối cùng vẫn đứng yên tại chỗ.
Mắt của anh ta khô rát, muốn khóc nhưng không thể khóc nổi, chỉ có thể thê thảm xoa xoa khóe mắt đang đỏ hoe.
Vạn Thanh Lam liếc anh ta bằng ánh mắt kỳ quái, định nói gì đó thì nghe thấy giọng của Hoàng Bân Bân, suy nghĩ một lát rồi nói: “Đừng buồn quá, dù sao cũng chưa kết hôn, hay anh nói với gia đình đổi vợ đi.”
“Cái cần nói thì tôi cũng đã nói rồi, anh tự xem xét mà làm, tôi đi trước đây.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play