“Tranh thủ lúc trời tối, bây giờ anh dẫn người qua đó đi, này, chìa khóa đấy.” Cố Nguyệt Hoài dứt lời, ném chìa khóa cho Hình Kiện.
“Nhà nào?” Hình Kiện quắc mắt đứng dậy, anh ta cao gần hai mét, lúc đứng lên thì gần đụng phải mái hiên, có điều lúc này anh ta lại chẳng buồn để ý, bởi vì tâm trạng của anh ta lúc này đang rất phấn khởi, mặt mày sốt sắng khấp khởi, chỉ mong mọc cánh bay đi luôn bây giờ.
Cố Nguyệt Hoài móc hai viên kẹo trong túi ra đưa cho Hổ Tử và Hân Nhi, thản nhiên nói: “Ngôi nhà ở tít phía đông, cái nhà mà không giáp tường với nhà nào khác, có rất nhiều đồ đạc, tốt nhất là anh gọi cả mấy người này đi cũng, chốc nữa đỡ phải chạy qua chạy lại.” 
Hình Kiện nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái thật sâu, cũng không dài dòng vô nghĩa, sải bước rời đi.
Hổ Tử dõi mắt háo hức nhìn Hình Kiện rời đi rồi lại quay sang nhìn Cố Nguyệt Hoài, dùng cả tay và chân khua tay múa chân một lúc lâu.
Hân Nhi nhìn Hổ Tử ra hiệu xong thì nhỏ giọng nói: “Chị ơi, anh Hổ Tử nói có rất nhiều lương thực thật ạ?”
Cố Nguyệt Hoài cười khẽ, bế Hân Nhi ngồi lên đùi mình, duỗi tay vén lại mái tóc lòa xòa của cô bé rồi cẩn thận buộc lại, trông thoải mái gọn gàng hơn hẳn, cô nói: “Đúng rồi, sau này Hổ Tử và Hân Nhi sẽ không còn bị đói nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play