Từ Xuyên Cốc mỉm cười, xua tay nói: "Được rồi, Thiếu Ngu đưa Tiểu Cố ra ngoài đi."
Yến Thiếu Ngu khẽ gật đầu, kéo tay Cố Nguyệt Hoài rồi mở cửa đi ra ngoài, vừa đi ra bèn đụng phải Bạch Kính với vẻ mặt không tốt lắm, còn có Tống Lâm mặt vàng như đất, người phía trước lớn tiếng nói: "Lẽ ra ông phải nghĩ đến điều này sớm hơn chứ. Mau tìm cách giải quyết đi!"
Dường như Tống Lâm cũng cảm thấy uất ức, không muốn một mình gánh trách nhiệm, bèn nói: “Tôi cũng không muốn như thế này, nhưng vụ của Charles là do chính vị kia giao xuống. Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, chỉ sợ chúng ta cũng không thể tự giải quyết được!"
Ông ta rõ ràng đang muốn kéo Bạch Kính cùng xuống nước, sắc mặt Bạch Kính càng tệ hơn, dường như còn tức đến sùi bọt mép.
Lúc gặp phải Yến Thiếu Ngu, mọi biểu cảm trên mặt Tống Lâm đều cứng đờ.
Ông ta không thể tin nổi mà nhìn Yến Thiếu Ngu, như thể không ngờ sẽ gặp anh ở đây, nhưng nghĩ đến tin tức truyền đến từ Thủ đô vào mấy ngày trước, không thể không mỉm cười mà nhìn Yến Thiếu Ngu, giả bộ kích động: "Thiếu Ngu, cháu sẽ không.."
Yến Thiếu Ngu lạnh lùng nhìn Tống Lâm, nghĩ tới lời vừa nói ra khỏi miệng, anh đột nhiên cười khẽ, thế nhưng lại cảm thấy có ý mỉa mai: “Chủ tịch tỉnh đúng là người hay quên, vậy mà đã không còn nhớ là tôi họ Yến à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play