Cố Nguyệt Hoài kéo Tống Kim An đi được một đoạn thì đột nhiên dừng lại.
Cô hơi nheo mắt quay đầu lại, bỗng nhiên cười một cái, Hình Kiện này, cuối cùng vẫn là bị anh ta lừa cho một vố.
Hang ổ phạm tội của anh ta hết sức bí hiểm, bốn phương tám hướng đều dẫn ra các đường nhỏ, lúc đầu cô chọn đường này là vì lúc đi đến đã vung hạt giống trong không gian Sumeru xuống, nhưng Hình Kiện không nhắc tới việc đưa cô rời đi, rõ ràng là không muốn cô nhớ kỹ đường đi, định kệ cô đi qua mọi ngóc ngách mới tìm ra nhà ga.
Người này, đúng là cũng có phần mưu mô, không hề thành thật như cô nghĩ.
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, lần theo dấu vết hạt giống để lại rời khỏi khe núi này, trên đường gập ghềnh, không biết vì đau đớn, hay do bông tuyết lạnh rơi vào mặt mà Tống Kim An dần dần tỉnh lại.
“Ừm…” Anh ấy vừa tỉnh lại thì Cố Nguyệt Hoài đã biết, buông tay đang xách cổ áo anh ấy, kệ cho anh ấy đập đầu xuống nền tuyết, giọng nói bình tĩnh lạnh lùng: “Tỉnh rồi à? Vậy thì đứng dậy tự đi đi.”
Tống Kim An ngồi dậy từ trong đống tuyết, lấy tay xoa đầu, khắp nơi đều là một mảnh trắng xóa, khiến anh ấy cảm thấy hơi mơ hồ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play