Cố Nguyệt Hoài nhanh chóng chuyển đề tài, Vương Phúc còn chưa kịp phản ứng.
Vương Bồi Sinh sững lại một chút, gật đầu nói: “Còn phải qua một thời gian nữa, sao vậy? Sợ năm nay đại đội chúng ta không thu hoạch được lương thực sao?” Ông cười cười, giọng chắc chắn: “Năm nay đại đội chúng ta phải trồng nhiều lương thực, thu hoạch nhiều lương thực, cố gắng bù lại số lương thực thiếu của xã viên năm ngoái, nếu không xã viên ai mà muốn làm việc chăm chỉ chứ? Mọi người phải có động lực thì mới đồng lòng được!”
Vương Phúc hút một hơi thuốc lá sợi, gật đầu tán thành: “Đúng vậy, phải đồng lòng thì mới được.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Bí thư, chủ nhiệm, hiện tại không chỉ mấy đại đội sản xuất lân cận thiếu lương thực mà khắp cả nước đều gặp tình trạng như vậy, nếu không thì huyện Thanh An chúng ta đã có thể điều lương thực từ nơi khác về, hai người cũng biết rồi chứ?”
Nghe vậy, Vương Phúc và Vương Bồi Sinh nhìn nhau, không hiểu Cố Nguyệt Hoài nói vậy có ý gì.
Vương Phúc im lặng một lát, nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài: “Ý của Tiểu Cố là gì?”
“Là thế này, cháu cảm thấy có thể tình hình thiên tai sẽ còn nghiêm trọng hơn, không ai biết năm sau sẽ thế nào, chúng ta nên trồng ít lúa mì và lúa nước, trồng nhiều khoai lang hơn, vì sản lượng cao, nếu có tình huống gì thì có thể cứu mạng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play