Nghe vậy, Diêu Mỹ Lệ có hơi hâm mộ.
Cô ấy giúp Cố Nguyệt Hoài đóng gói những đồ mà cô muốn, lại tặng thêm một nắm lạc, chần chừ nói: “Nguyệt Hoài, chị có thể đi cùng không? Cũng lâu lắm rồi chị không gặp Thiếu Đường, nhớ cô nhóc ghê.”
Khóe miệng Vạn Thanh Lam giật giật, trong lòng âm thầm cạn lời, thế là nhớ Thiếu Đường sao? Rõ ràng là nhớ Cố Đình Hoài.
Cô ấy không nhìn ra được Diêu Mỹ Lệ thích Cố Đình Hoài ở đâu, suy cho cùng hai người cũng không tiếp xúc nhiều.
Cố Nguyệt Hoài nhìn Diêu Mỹ Lệ, đương nhiên cũng nhìn ra được tâm tư của cô ấy, cô nghĩ một lúc, nói ẩn ý: “Là như vậy, hôm nay trong nhà không ít người, có thanh niên trí thức xuống nông thôn của đại đội, còn có người yêu của anh cả em, nếu như chị không để ý việc nhiều người thì có thể trở về cùng chúng em, giờ này về vừa hay kịp lúc gói sủi cảo.”
Sắc mặt Diêu Mỹ Lệ hơi cứng lại, trong chốc lát, rất nhanh đã lại bình thường, cô ấy cười nói: “Được đó.”
Cô ấy không đau buồn như lần trước khi Vạn Thanh Lam nghe được Cố Đình Hoài sẽ yêu đương, sau một chốc cứng đờ, vẻ mặt cô ấy trở nên vô cùng bình tĩnh, cứ như chỉ nghe được một tin nhỏ nhặt không đáng kể.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play