Khi Cố Nguyệt Hoài đến khu chăn nuôi, quả nhiên nghe thấy Thôi Hoà Kiệt đang dựa vào lý lẽ để biện luận trong phòng làm việc.
“Bí thư chi bộ, những thanh niên trí thức đến từ Thủ đô kia đều chưa từng chịu khổ, ông để họ rời khỏi Trung tâm Thanh niên trí thức, đi ăn nhờ ở đậu trong nhà xã viên, ông thấy có phù hợp không? Ăn nhờ ở đậu nào có thoải mái như ở chỗ của mình?”
“Cho dù trong đội có khó khăn đi nữa cũng vẫn có thể dành ra một ít tiền xây phòng ở chứ?”
“Bí thư chi bộ, tôi là người hướng dẫn cho thanh niên trí thức, nếu ông không đồng ý bỏ tiền tu sửa Trung tâm Thanh niên trí thức, vậy tôi cũng chỉ có thể lên huyện tìm những lãnh đạo khác nói một chút, đến lúc đó sự việc sẽ rất khó coi. Ông phải biết, cấp trên rất chú ý những thanh niên trí thức đến từ Thủ đô này, trong số họ có ai mà không có địa vị? Chúng ta làm chủ nhà, thật sự không thể bạc đãi họ đâu!”
Cố Nguyệt Hoài lạnh lùng cười, xem ra chủ nhiệm Hoàng đã nói ý tưởng của cô cho bí thư chi bộ, ông ấy cũng đồng ý rồi.
Và người duy nhất không đồng ý là Thôi Hoà Kiệt và đám thanh niên trí thức con ông cháu cha kia.
Vương Phúc bị Thôi Hoà Kiệt nói đến mức mặt đỏ lên, nhưng lại không biết nên phản bác như thế nào. Đây chính là nỗi bi ai của người yếu thế, anh ta luôn mồm nói muốn đi lên huyện báo cáo mà ông ấy chỉ là một bí thư chi bộ nho nhỏ của đại đội, sao có thể đấu lại được?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT