Lý Siêu Anh nghe Vương Phúc nói, nước mắt cứ thế tuôn rơi, không biết là cảm động vì có người lên tiếng cho mình, hay là vì cảm thấy xót xa cho số phận tương lai của mình, chị ta tự lẩm bẩm: “Rõ ràng là gã ép buộc tôi…”
Chị ta mãi mãi không bao giờ quên được buổi tối hôm đó trong đầm lau sậy, cái việc dơ bẩn buồn nôn Lưu Nhị Nhĩ làm với chị ta.
Nhưng chị ta lại rất biết ơn gã, nếu gã không đứng ra làm chứng giúp chị ta, chị ta cũng không thể gả cho Trần Nguyệt Thăng như ý nguyện, sống một cuộc sống mà mọi người ghen tị, nhưng đồ lấy trộm về thì cũng chỉ là đồ của người khác, bây giờ mới được bao lâu, đã sắp tan thành mây khói rồi.
Lý Siêu Anh đầu tóc rối bù, vừa khóc vừa cười, mặt tím bầm, khóe miệng có vết máu, giống như một kẻ điên.
“Được rồi, tất cả giải tán đi, giải tán.” Vương Phúc xua tay với mọi người, chào Vương Bồi Sinh, đang định dắt bò quay về chuồng gia súc, Lưu Nhị Nhĩ không đáng tin cậy, đương nhiên không thể để bò ở lại chỗ này nữa.
Trước khi Cố Nguyệt Hoài rời khỏi chuồng gia súc, cô liếc nhìn Lý Siêu Anh và Lôi Đại Hoa, bỗng nhiên khóe mắt hơi cong, nở nụ cười.
Trần Nhân đứng ở một bên, ngẩng đầu thì nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài đang cười, rạng rỡ như vậy, xinh đẹp như vậy, nhưng lại khiến cô ta dựng tóc gáy, cảm thấy như có gáo nước lạnh đổ từ đầu xuống chân, cô ta đột nhiên hiểu ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play