Lưu Nhị Nhĩ vừa nghe, không khóc nữa, mặt đầy kinh hoàng nhìn Vương Bồi Sinh: "Không có? Sao lại không có?"
Gã vội vã đứng dậy, tìm đến đúng chỗ mình giấu bò, quả nhiên chỉ thấy vết nước nhầy nhụa, thật sự không có dấu vết của con bê, mặt mày gã như thấy ma, lẩm bẩm: "Không thể nào, không thể nào.”
Đột nhiên, gã quay đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài đầy căm tức: "Là cô! Là cô giấu bò đi!"
Chỗ này rõ ràng không một ai mò đến cả, con bê đặt ở đây, sao có thể đột nhiên biến mất? Chắc chắn là Cố Nguyệt Hoài, từ khi vào chuồng bò cứ nhắm vào gã, chắc chắn là cô muốn hại gã nên mới giấu bò đi!
Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài tỏ vẻ vô tội nói: "Chú Lưu đừng có đổ oan cho người khác, chú nhìn người tôi xem làm sao giấu bò được?"
Vương Bồi Sinh và Hoàng Phượng Anh cũng sầm mặt, tên ngốc này đúng là nói năng bừa bãi!
Vương Phúc rõ ràng cũng hết kiên nhẫn, ông ấy gõ gõ tẩu thuốc vào tường, giọng nghiêm túc: "Lưu Nhị Nhĩ, nếu cậu không nói con bê ở đâu, đội sẽ xử phạt cậu nghiêm khắc!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT