Ở đây ngoại trừ Cố Nguyệt Hoài thì những người còn lại đều phải xa quê hương, nhất thời họ cũng không biết phải an ủi Uông Tử Yên như thế nào.
Mà lúc này Cố Nguyệt Hoài cũng không có tâm trạng trò chuyện, lúc cô nghe thấy hai chữ “quân y”, bỗng nhiên mạch Nhâm và mạch Đốc như được đả thông, cô ngơ ra một lúc rồi bật cười.
Yến Thiếu Ly nhìn Cố Nguyệt Hoài, lo lắng hỏi: “Nguyệt Hoài, chị sao vậy?”
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, sau khi ngồi xuống thì nhìn về phía Uông Tử Yên: “Tử Yên, cảm ơn.”
“Cảm ơn? Cảm ơn cái gì vậy chị Cố?” Uông Tử Yên mờ mịt.
Cố Nguyệt Hoài cười khẽ, lắc đầu nói: “Không có gì, nào, mọi người mau ăn cơm đi, đồ xào trên bàn sắp nguội rồi, lấy đĩa ra rồi động đũa đi, không được để thừa đồ ăn nhé.”
Vừa nhắc tới ăn uống, mọi người lại quên hết sự kỳ lạ vừa nãy của Cố Nguyệt Hoài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT