Ngưu Tấn vừa rời đi thì phòng bệnh đột nhiên lặng như tờ.
"Anh cả Yến, cảm ơn anh, thật sự rất cảm ơn anh." Một lát sau, Uông Tử Yên nghiêm túc cúi người với Yến Thiếu Ngu, trong giọng nói mang theo tiếng nức nở vì sung sướng, nhưng cũng ẩn chứa sự xin lỗi, nếu không phải vì bọn họ thì anh cũng không cần động tay động chân.
Yến Thiếu Ngu lắc đầu, anh chần chừ trong một cái chớp mắt rồi ngoái đầu nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài.
Cô rũ mắt xuống giống như đang nhìn mũi chân của mình hoặc giống như là đang thả trôi chính mình, cả người cô hơi lơ đãng không tập trung nhưng ai nấy đều thấy trong giờ phút này tâm trạng của cô không được tốt.
Nhóm người Lôi Nghị, Uông Tử Yên thấy thế thì tự hiểu ý, im lặng không nói.
Yến Thiếu Ương vừa vui sướng khi bạn của mình không cần trở về ổ sói, nhưng tiếc là anh cả và chị dâu cả nhà mình sắp chia ly, anh ấy ho nhẹ một tiếng, nói: "Anh, em muốn nói riêng vài câu với mấy người Lôi Nghị, hay là anh dẫn chị Nguyệt Hoài ra ngoài đi dạo đi?"
Yến Thiếu Ngu khẽ ừ một tiếng, cất thư giới thiệu vào rồi kéo Cố Nguyệt Hoài rời khỏi phòng bệnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT