Hôm sau khi trời còn chưa sáng, Trung tâm Thanh niên trí thức đã trở nên nhộn nhịp.
“Anh cả! Anh đã đánh Lý Vệ Đông một trận thật rồi sao?” Yến Thiếu Ly phấn khích nói, nhìn Yến Thiếu Ngu với vẻ mặt sùng bái, nghĩ đến tình cảnh Lý Vệ Đông thảm hại nằm trong vũng máu, không hề cảm thấy ghê rợn, mà còn cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Đám người Lôi Nghị và Uông Tử Yên nhìn Yến Thiếu Ngu không chớp mắt, vốn nghĩ rằng phải mất một thời gian dài mới dạy dỗ được Lý Vệ Đông, không ngờ anh cả nhà họ Yến vừa đến ngày đầu tiên đã làm được việc mà bọn họ không dám làm.
Nếu Lý Vệ Đông thật sự bị đánh đến mức liệt nửa người thì bọn họ có thể dễ dàng rời khỏi đây rồi phải không?
Nghĩ đến điều này, hơi thở của mọi người trở nên dồn dập, cảm giác như vừa sống sót sau tai nạn.
Trong đám người, chỉ có Kim Xán mím môi không nói gì, Yến Thiếu Ương đang nằm trên giường đất lại có chút lo lắng: “Lý Vệ Đông là bí thư chi bộ đại đội Liễu Chi, dưới trướng có vài người có năng lực, liệu sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Uông Tử Yên đĩnh đạc nói: “Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Chỉ cần cậu không nói, tôi không nói, chúng ta không nói thì không ai biết là anh cả Yến làm! Anh cả Yến, anh giỏi quá! Chúng ta nên tranh thủ lúc Lý Vệ Đông chưa kịp phản ứng mà đi trước chứ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play