Cố Nguyệt Hoài vươn tay túm chặt ống tay áo của Yến Thiếu Ngu, cười cười chỉ về con đường phía trước: “Chúng ta đi dọc theo con đường này chắc chắn có thể tìm tới đại đội, chỉ cần xác định bây giờ chúng ta đang ở đâu là có thể tìm về rồi!”
Sắc mặt Yến Thiếu Ngu không thay đổi, anh gật đầu cụp mắt nhìn thoáng qua cánh tay đang lôi kéo ống tay áo của mình, môi mỏng khẽ nhếch.
“Đi thôi!” Cố Nguyệt Hoài cũng biết bây giờ trong lòng anh cũng chẳng dễ chịu, buông ống tay áo dẫn đầu đi về phía trước.
Yến Thiếu Ngu dừng một chút, ráng duy trì vẻ thờ ơ bình thản, khuôn mặt tỏ ra lạnh lùng đi theo sau.
Hai người một trước một sau đi trên con đường mấp mô bùn đất lầy lội, cho đến tận khi bóng trăng đã treo trên cao mới trông thấy đèn đuốc mờ mờ từ xa.
Cố Nguyệt Hoài chỉ cảm thấy lòng bàn chân đã đau đến chết lặng, mấy ngày không nhìn thấy có người ở, đột nhiên trông thấy trong khe núi có đèn đuốc, trong nháy mắt còn cứ ngỡ là ảo tưởng của chính mình.
Yến Thiếu Ngu đi ở phía sau cuối cùng cũng phát hiện ra tư thế đi của Cố Nguyệt Hoài có chút kỳ lạ, cau mày nói: “Cô thế nào rồi?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT