Sắc mặt Điền Tĩnh tái nhợt, cô ta đưa tay nắm lấy quần áo của Tống Kim An, lắc đầu nói: "Tôi không đói, đừng đi, bên ngoài rất nguy hiểm.”
Trong giọng nói mang theo tiếng nức nở, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không đồng ý và lo lắng cho Tống Kim An. Những cảm xúc bộc lộ như vậy lập tức xoa dịu trái tim vốn tức giận vì Cố Nguyệt Hoài của Tống Kim An, từ dưng khiến anh ấy hơi mềm lòng.
Yến Thiếu Ngu ngồi ăn thịt thỏ, ăn từng miếng lớn, ăn rất nhanh, vô cùng sạch sẽ.
Ngay lúc Cố Nguyệt Hoài chuẩn bị đưa những con thỏ còn lại ra đã thấy Yến Thiếu Ngu lắc đầu. Vẻ mặt cô bình thản, biết Yến Thiếu Ngu lo lắng cho Tống Kim An. Quả nhiên, mười lăm phút sau, anh liền nói với Tống Kim An: “Đi thôi, tôi với cậu đi tìm cái gì ăn.”
Anh và Tống Kim An lớn lên cùng nhau nên đương nhiên biết rõ bản lĩnh của anh ấy thế nào.
Ở trong núi hoang vu như vậy, tất cả những gì anh ấy học được trước đây đều không có tác dụng gì, không thể dùng piano và violin để cảm hóa lợn rừng với thỏ. Nhưng từ đầu đến cuối Tống Kim An đều là người vô tội.
Kể từ khi họ bị mắc kẹt ở đây đã được khoảng ba tiếng, trước tiên họ phải dự trữ một số thực phẩm và bảo toàn sức lực.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play