“Tự nấu cơm? Anh nghe nói nhóm thanh niên trí thức này đều đến từ Thủ đô, lai lịch không nhỏ, sẽ biết nấu cơm sao?” Vẻ mặt Cố Tích Hoài đầy sự nghi ngờ, cậu ấy cũng không phải chỉ biết đọc sách mà còn là một người cùng thời rất quan tâm đến chuyện của đại đội.
Mí mắt Cố Nguyệt Hoài giật giật, tức giận nói: “Có thể nấu cơm hay không em cũng không biết, tóm lại là không đói chết được đâu.” 
Cố Tích Hoài lắc đầu: “Ngày thường em ở cùng với các thanh niên trí thức đó thì cẩn thận một chút, đừng gây xích mích với những người đó, coi chừng bị thiệt, gặp chuyện gì thì về nhà tìm anh, biết không?”
Nghe vậy, trong lòng Cố Nguyệt Hoài cảm thấy ấm áp, hai ông anh trai còn sót lại trong nhà mình này vẫn khá là đáng tin cậy.
Lúc này, Yến Thiếu Đường ngẩng đầu lên khỏi cái chén, quanh miệng đều là vụn trứng.
Cô bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, bĩu đôi môi nhỏ, biểu cảm như sắp khóc: “Chị, chị đi đâu vậy?”
Cố Nguyệt Hoài nhìn biểu cảm nhỏ linh động của cô bé, trong lòng thấy vui mừng, cô đưa tay lau sạch sẽ vụn trứng trên miệng cô bé, nhẹ giọng nói: “Chị phải bận làm việc, nhưng mỗi ngày đều sẽ trở về thăm em, em ăn cơm cho giỏi, nhớ đi ngủ sớm, có biết không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play