Cố Nguyệt Hoài liếc ông ta một cái, cho dù đối phương không nói gì nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng được cảm nhận của ông ta bây giờ ra sao.
Tuy nhiên, những điều này đều không quan trọng.
Cô khẽ gật đầu, không hề sợ sệt, thẳng thắn nói: “Xin chào các vị lãnh đạo, tôi là Cố Nguyệt Hoài, những bức tranh tường này đều là do tôi vẽ, nếu các vị có chỗ nào không hiểu hoặc có gì muốn hỏi thì có thể hỏi tôi.”
Tần Vạn Giang nhìn cô gái đĩnh đạc trước mặt, cô không hề rụt rè, sợ sệt như trong tưởng tượng của ông ta, sau đó ông ta nghĩ đến hai cô con gái của mình, trong lòng càng thêm phức tạp.
Một số lãnh đạo trong công xã tán thưởng thái độ của cô, bắt đầu hỏi về cảm hứng vẽ tranh của cô.
Cố Nguyệt Hoài trả lời rất tự tin, những bức tranh tường cô vẽ đều là hình ảnh những xã viên xẻ núi cày ruộng, cật lực khởi nghiệp, xây dựng lại núi sông quê hương, ngoài ra còn có những cảnh cơ giới hóa nông nghiệp đầy mãn nhãn và những vụ thu hoạch lương thực bội thu.
Đây là những cảnh tượng hoành tráng sẽ diễn ra vài năm sau, những thứ cô vẽ bây giờ đều mang ngụ ý tốt đẹp, tất nhiên nó in sâu vào trong lòng một số lãnh đạo, có ai không muốn người dân trong khu vực mình quản lý an cư lạc nghiệp, mùa màng bội thu?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play