Mặt mày Điền Tĩnh đỏ bừng, cắn môi nức nở nói: “Tôi không nói dối! Lời tôi nói là sự thật! Anh hai Cố, anh mau nói chuyện đi! Lẽ nào anh muốn để mặc Cố Nguyệt Hoài nói tôi như vậy sao?”
Cố Duệ Hoài nghiến răng không nói, cậu ta vừa không thể nói ra lời hại nhà họ Cố, nhưng cũng không thể coi lời Điền Tĩnh nói như không có chuyện gì.
Tất cả mọi người đều chú ý đến cảnh tượng ầm ĩ này, sắc trời tối dần, Cố Duệ Hoài nhức đầu không thôi, thậm chí đã có vết máu chảy xuống theo ống quần nhưng vì cậu ta mặc quần màu tối nên không ai phát hiện.
Hồi lâu sau, cậu ta cắn răng nói: “Bí thư, chủ nhiệm, tôi nói rồi, tôi đi thay cô ấy, các người tha cho Điền Tĩnh đi.”
Ánh mắt Điền Tĩnh lộ vẻ phẫn nộ, không ngờ đã đến nước này rồi mà Cố Duệ Hoài vẫn không chịu làm chứng hùa theo.
Rõ ràng có thể đánh một phát cho Cố Nguyệt Hoài chết tươi, từ đây về sau không còn ai có thể cản đường cô ta nữa!
Vương Phúc nhíu mày, cảm thấy hơi cạn lời với câu Cố Duệ Hoài thốt ra, ông ta nói: “Cậu coi lao động cải tạo là cái gì? Trò đùa hả?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play