Ngón tay Điền Tĩnh chậm rãi siết chặt, ánh mặt lộ ra sự tàn ác.
Bỗng nhiên cô ta lùi ra sau hai bước, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Trần Nguyệt Thăng và Cố Nguyệt Hoài, cười khẩy nói: "Trần Nguyệt Thăng, anh thấy Cố Nguyệt Hoài thay đổi, xinh ra nên muốn quay lại?"
Trần Nguyệt Thăng sững sờ, lạnh lùng nói: "Im miệng! Rõ ràng là cô dây dưa mập mờ với người đàn ông khác, thế mà cô còn hắt nước bẩn lên người tôi nữa à? Điền Tĩnh, dáng vẻ dịu dàng lương thiện của cô khi trước, bây giờ nghĩ lại chỉ khiến tôi thấy ghê tởm!"
Điền Tĩnh bật cười, cười nghiêng cười ngả, một lúc lâu sau mới lau giọt nước trào ra vì cười trên khoé mắt đi: "Tôi ghê tởm? Phì, đàn ông đúng là tệ bạc. Anh ôm tôi nói yêu tôi, lúc muốn cưới tôi sao không cảm thấy tôi ghê tởm?"
Nếu chuyện đã đến nước này, cô ta cũng không sợ khiến Trần Nguyệt Thăng càng chán ghét cô ta hơn.
Bây giờ cô ta đã tìm được một đường ra khác, sắp sửa được đến nhà máy làm việc rồi, làm gì có ai còn để ý đến một tiểu đội trưởng đội sản xuất nữa? Cố Nguyệt Hoài muốn thì cô ta sẽ trả cho cô, thanh niên trí thức sắp sửa xuống nông thôn, Cố Nguyệt Hoài cứ ôm chặt lấy anh ta thì càng tốt.
Nghĩ vậy, Điền Tĩnh cúi người nhặt cái làn trên đất lên, bình tĩnh thản nhiên nói: "Chia tay thì được, nhưng trả tiền thì mơ đi, tôi còn chưa đòi anh phí chia tay đâu đấy, Trần Nguyệt Thăng, đừng có mà được voi đòi tiên. Nếu không, cùng lắm thì cá chết lưới rách!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play