Thẩm Bồi chưa tỉnh.
Thậm chí cũng không động đậy.
Dưới cái nhìn chằm chằm của cả lớp, Khương Hòa Tông tăng lực tay rồi vỗ vào vai của Thẩm Bồi một cái.
Dưới con mắt của mọi người, Thẩm Bồi chậm rãi dịch sang bên cạnh một chút, lịch sự dọn ra cho Khương Hòa Tông một mảnh đất nhỏ.
Khương Hòa Tông không còn cách nào khác, đang muốn vươn tay ra thì Trần Tư Vũ ngồi phía trước quay người lại, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, không chút nể nang mà dùng sức gõ ba cái lên mặt bàn.
Lỗ tai của Thẩm Bồi dán sát mặt bàn bị tiếng vang chấn động làm cho tỉnh giấc, vừa dụi mắt vừa nghiêng mặt hỏi Khương Hòa Tông: “Bây giờ là tiết mấy rồi thế?”
Cả lớp cười ồ lên.
Cô giáo Từ nghiêm mặt nói: “Sắp bắt đầu bán cơm rồi.”
Thẩm Bồi sau khi nhận ra liền phản ứng lại, cười ha ha nói: “Vậy hôm nay chúng ta ăn một bộ định lý Cosin đi.”
Cô Từ không nhịn được cười, sau đó chuyển đề tài bắt đầu hướng dẫn chương trình học.
Khương Hòa Tông tự lật quyển bản đồ, sau khi lướt qua xong, cậu từ trong cặp sách lấy ra một con dao rọc giấy, cắt bìa cứng của quyển sách thành từng mảnh và sắp xếp lại theo trình tự riêng của mình, dùng dụng cụ đục lỗ đóng đinh xuyên qua và lồng ba cái vòng nhựa vào để làm thành một quyển bản đồ mới.
Khương Hòa Tông quét những mảnh giấy vụn vào túi rác, lúc cầm bút liệt kê ý chính lên giấy nháp thì nghe thấy một tiếng “bốp” giòn tan, dựa theo tiếng động nhìn qua liền thấy Thẩm Bồi chống đầu mình bằng tay trái, còn tay phải trống không, nhưng bản thân Thẩm Bồi không nhận ra điều đó, cứ duy trì tư thế cầm bút không nhúc nhích.
Cây bút mới của Hoàng Đế*. Khương Hòa Tông nói ở trong lòng.
(*)Trong câu chuyện Quần áo mới của Hoàng Đế là vị vua mặc bộ quần áo trong tưởng tượng, còn bạn thụ thì cầm cây bút trong tưởng tượng nên bạn công mới bảo vậy á.
Khương Hòa Tông khom lưng giúp Thẩm Bồi đang ngủ ngồi nhặt bút lên, rồi lại tiếp tục tự học địa lý.
Khương Hòa Tông lần theo manh mối từ mạch diễn biến lịch sử tiến hóa để sắp xếp lại mảng địa lý tự nhiên. Từ mảng đó phân ra bảy châu lục tám đại dương, từ nhiệt độ không đều của từng vùng liên hệ tới từng loại khí hậu… Dựa theo chuỗi logic nhân quả chải chuốt lại địa lý tự nhiên thêm một lần nữa, vì không ngừng tỉ mỉ hóa nó nên mất cả buổi sáng.
Mà Thẩm Bồi thật sự không hề tỉnh lại, vẫn duy trì tư thế ngủ bất tỉnh qua các môn toán số, lịch sử, tiếng Anh, hiện tại tiết ngữ văn đã qua được ba phần tư thời gian.
Khương Hòa Tông nhìn đồng hồ, mười một giờ bốn mươi sáu phút.
Khương Hòa Tông lại nhìn Thẩm Bồi, vẫn chưa có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
“Được rồi, Hòa Tông, em trả lời câu hỏi này đi.”
Giáo viên dạy ngữ văn họ Lý, tính cách rất tốt, tính tình không nóng không lạnh giống như tôm nõn trong cháo hải sản, đeo một cặp kính gọng dày cộm, ánh mắt hiền lành bao dung tỏa ra sau chiếc kinh.
Khương Hòa Tông đứng dậy chắp vá những từ khóa vừa nghe được, lắp ráp tạm thời câu hỏi và câu trả lời.
Thầy Lý khen ngợi gật đầu rồi ung dung nói: “Cảm giác nhớ nhà này thật sự rất đặc biệt, nhân tiện đây, danh sách những người đoạt giải cúp Thanh Nha đã được công bố vào hôm nay. Trường chúng ta có ba người đạt giải, hai giải nhì và một giải nhất, lớp chúng ta có hai giải, bạn học Trần Tư Vũ đạt giải nhì.”
Cả lớp vang lên tiếng vỗ tay.
“Thẩm Bối được giải nhất.”
“Lợi hại vãi chưởng!!!” Ai đó kêu lên một tiếng.
Nhân vật chính mở to mắt trong tiếng vỗ tay như sấm rền, bình tĩnh đón nhận ánh mắt chăm chú của mọi người, nở một nụ cười lễ phép và tiêu chuẩn, tỉnh táo giống như chưa từng ngủ gục.
Khương Hòa Tông nhìn đồng hồ.
Mười một giờ bốn mươi chín phút.
Thầy Lý khoát tay, cười híp mắt tiếp tục giảng bài.
Đang lúc Khương Hòa Tông nghi ngờ Thẩm Bồi có lẽ không hề ngủ thì đột nhiên Thẩm Bồi áp mặt lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi có chuyện gì vậy? Cậu nói gì mà mọi người lại vỗ tay cho cậu thế?
Ánh mắt Khương Hòa Tông rơi từ góc mắt trong tới mí mắt trên đang ngủ say của Thẩm Bồi, khóe miệng nhếch lên nhưng không dễ nhận ra, anh thẳng thắn nói: “Mới vừa nãy mọi người nhìn cậu rồi vỗ tay, bởi vì cậu đạt giải nhất cúp Thanh Nha.”
Thẩm Bồi “ồ” một tiếng, sau đó quay đầu lại.
Giống như tập mãi đã thành thói quen, có hơi bình tĩnh đến khó tin- cúp Thanh Nha là cuộc thi viết văn của thanh thiếu niên cấp thành phố tổ chức mỗi năm một lần, chia làm hai cuộc so tài của nhóm trung học phổ thông cùng với nhóm trung học cơ sở. Khoảng thời gian trước, lúc cuộc thi được tổ chức thì Thẩm Bồi mới là học sinh lớp 10, phía trước còn có học sinh lớp 11 và lớp 12, lấy được hạng nhất là một chuyện rất giỏi.
Khương Hòa Tông đã từng tham gia thi đua cuộc thi cấp thành phố khác, lấy được hạng nhất cũng không phải chuyện đặc biệt gì, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác sau đó phát hiện Thẩm Bồi thờ ơ cũng là hợp tình hợp lý.
Không đợi Khương Hòa Tông nhận định xong xuôi, Thẩm Bồi đột nhiên nhào tới níu lấy cánh tay của Khương Hòa Tông, cúi thấp đầu kích động kêu lên: “Trời má, thánh thần thiên địa ơi!!! Cậu nói gì!!! Thanh Nha sao? A a a a a a a, thật hay giả vậy, đỉnh quá!!!”
… Thì ra là chưa có tỉnh hẳn.
"Đây là Thanh Nha đó!!! Ôi đệt! Đờ mờ giải nhất có thể tham gia so tài cấp tỉnh! Tuyệt quá đi trời ơi!” Thẩm Bồi buông lỏng tay Khương Hòa Tông ra và bắt đầu độc thoại nội tâm, mặt cũng tươi cười như hoa nở.
Theo ước tính thì cậu cười suốt mười phút.