Khương Hòa Tông chưa bao giờ ăn sáng giống như vậy, ngoài cháo trắng, rau xanh và trứng luộc, anh chưa bao giờ ăn sáng bằng món khác.
Thẩm Bồi lén nhìn vào cốc của Khương Hòa Tông, phát hiện trà ô long đã nhanh chóng nhìn thấy đáy, cậu bèn lặng lẽ đưa tay lấy lại cái ly nhựa, đổ đầy và đẩy về phía anh.
Khi đẩy đến ly thứ ba, Khương Hòa Tông đột ngột lên tiếng: “Cảm ơn, tôi ăn xong rồi.”
"À ừ, xong rồi à." Thẩm Bồi ngồi thẳng người, lấy ra từ cặp sách một cuốn sổ nhỏ dày bằng lòng bàn tay, mở nắp bút và viết gì đó lên đó.
Khương Hòa Tông không quá tò mò, gấp đĩa bánh ngọt thành hình tam giác rồi đặt sang góc bàn.
"Cậu để vào đây này!" Thẩm Bồi gập cuốn sổ lại, dùng đầu bút chỉ vào chiếc túi nhựa treo giữa hai bàn học, “Túi rác đây.”
"Cám ơn." Giản Hòa Trung ném tam giác nhỏ vào thùng rác.
“Đừng khách sáo, đừng khách sáo.”
"Bồi Bồi ơi! Cái bánh sandwich của cậu lúc nãy á! Cho tớ xin công thức với!" Dương Hi hối hả chạy lại, trực tiếp đi vòng qua cửa sau tìm Thẩm Bồi.
Thẩm Bồi vớ lấy một tờ giấy nháp, vội vàng viết tên thương hiệu mứt và bánh sandwich cùng dòng chữ "Phết lớp mật ong lên hạt dẻ" rồi nhét cho Dương Hi.
"Cám ơn ba!" Dương Hi rưng rưng nước mắt, giọng nói vang dội khắp phòng.
Thẩm Bồi bực bội nói: “Gọi ba thì trôi chảy lắm, có công thức rồi cũng chẳng thấy cậu làm bao giờ.”
Dương Hi cười tủm tỉm ôm vai Thẩm Bồi: “Có ba ở đây rồi thì còn lo gì chứ? Vậy nhé, trưa nay tớ mời, mình đi ăn thử quán sủi cảo mới mở ở phố Tây nha!”
“Được thôi.”
Khi tiếng chuông báo hiệu giờ học vang lên, Thẩm Bồi quay đầu lại và đột nhiên nói với Khương Hòa Tông: “Chào buổi sáng nha bạn cùng bàn! Trưa nay gặp nhau khoảng 11:50 nhé!”
Khương Hòa Tông: ... ?
Phía trước vang lên tiếng cười khúc khích khe khẽ.
Ngồi trước mặt Thẩm Bồi là lớp trưởng Trần Tư Vũ, cùng lớp với Thẩm Bồi từ năm lớp mười. Nghe câu nói này của Thẩm Bồi, cậu ta suýt chút nữa thì bật cười, sau đó liền nhịn cười quay sang giải thích cho Khương Hòa Tông.
“Cậu ấy ngủ nhiều lắm, tớ nói cho cậu biết, chưa đến giờ ăn thì không dậy nổi, ăn xong lại tiếp tục ngủ cho đến giờ ăn tiếp theo.”
Khương Hòa Tông gật đầu, thu hồi ánh mắt, lật giở sách giáo khoa trên tay - tài liệu dạy học mà trường tư thục trước đây anh học khác với trường nhất trung, trường tư thục chú trọng hơn vào việc giảng dạy chuyên sâu và dự đoán điểm thi các môn thi đại học nhưng xét về bài kiểm tra cuối kỳ nhất trung mà anh vừa làm tối qua, bên nhất trung chú trọng vào việc mở rộng kiến thức. Vì thế anh lấy ra rất nhiều đề mà nhìn sơ qua chưa biết cách giải bài , Khương Hòa Tông cần phải hệ thống lại những kiến thức mà trước đây anh không học kỹ.
"À đúng rồi, tôi nhớ là bên chỗ các cậu từ năm lớp 10 đã chọn tổ hợp môn học rồi, cậu chọn tổ hợp gì vậy? Sử Sinh Chính hay Sử Địa Sinh?" Trần Tư Vũ hỏi.
Khương Hòa Tông nhàn nhạt nói: “Lý Hóa Sinh.”
"Đậu xanh? ? ? ?" Lẽ ra Thẩm Bồi đang ngủ gật thì đột ngột ngồi thẳng dậy, “Cậu không vào nhầm lớp chứ? Đây là lớp Sử mà.”
“Không có.”
"Chắc không phải đâu... Bên chúng tôi còn đỡ, năm lớp 10 sẽ học tất cả các môn, lên lớp mười một mới chọn môn thi chuyên, nhưng trường Kiến Tiên chọn môn thi chuyên từ năm đầu cấp ba, những môn không chọn đều không học, cậu định học lại từ đầu à?" Trần Tư Vũ làm lớp trưởng quá lâu rồi nên có quen quan tâm đến từng bạn học.
Khương Hòa Tông: “Ngữ văn, Toán, Anh không cần học lại từ đầu.”
Trần Tư Vũ hỏi: “Còn hai môn kia cậu chọn gì?”
"Chính trị và Địa lý." Khương Hòa Tông lật một trang sách bản đồ trên tay.
"Vậy thì cậu chỉ cần học bù Lịch sử và Chính trị thôi. Dù sao Địa lý cũng là một môn huyền học, dựa vào sự giác ngộ." Thẩm Bồi tiếp lời.
Khương Hòa Tông "Ừm" một tiếng rồi không nói gì thêm.
"Cậu cần bài ghi chép môn Lịch sử không? Tôi có thể cho cậu mượn." Trần Tư Vũ nhiệt tình hỏi.
Khương Hòa Tông cảm ơn nhưng không ngoài dự đoán anh đã từ chối thiện ý của lớp trưởng, tự mình lật giở sách bản đồ, khi cô giáo dạy Toán đi vào lớp với đôi giày cao gót, anh ngẩng đầu lên, nhìn chéo sang Thẩm Bồi.
Tóc gáy bù xù, sợi tóc hỗn loạn tung tăng nhảy múa, cậu ngủ một cách vô cùng chính đáng như bất tỉnh nhân sự.
"Bạn học đang tỉnh táo ở bàn cuối cùng ơi, em làm ơn đánh thức tâm hồn đang ngủ say của bạn cùng bàn đi nhé - không cần nhẹ nhàng đâu." Cô giáo Từ lớn tiếng nói với Khương Hòa Tông.
Khương Hòa Tông ngừng lại một lúc rồi vươn tay nhẹ nhàng vỗ vai Thẩm Bồi.