Khương Hòa Tông nhìn theo ánh mắt của cậu ta, thấy Trần Tư Vũ mặc một chiếc váy trắng trông như đóa hoa nhài, mắt cười to tròn hát “Nhiều năm về trước, cậu có một đôi mắt trong veo”.
Giọng rất hay, giống như một đoá hoa đã từng trải qua việc không may khi ở dưới nước, lại giống như là những giọt nước bị bốc hơi lên đem theo mùi hương hoa.
Dương Hi nhìn đến mức ngây cả người.
“Cậu ngẩn người ra làm gì! Đi lên đi!” Thẩm Bồi không biết đã đến đây từ lúc nào, đột nhiên vỗ mạnh vai của Dương Hi hai phát rồi gầm nhẹ nói.
“Trời ơi tớ không dám đâu!” Dương Hi gần như tuyệt vọng mà rống lên trả lời.
Thẩm Bồi tức giận hít một hơi thật sâu, hạ giọng nói: “Không phải rằng tớ đã nói cho cậu biết hôm nay có tiết mục của cậu ấy sao? Không bắt lấy cơ hội này để làm hòa thì còn chờ lúc nào nữa —— trời ơi hoa của cậu đâu? Đừng nói với tớ là cậu không mua hoa nhé!”
Dương Hi: “Tớ có mua có mua mà, biết là sau khi biểu diễn tiết mục xong thì có thể tặng hoa, nhưng mà trời đất ơi tớ để hoa ở phòng học rồi, phải làm sao bây giờ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT