Khương Hoà Tông là người quay đầu tránh đi trước, anh nhìn chăm chăm vào cái bát rỗng trên bàn như đang “thiền định” vậy.
Thẩm Bồi khó chịu cầm thìa gõ vào bát vang lên mấy tiếng choang choang: “Này này này! Sao mà phải nhìn đi chỗ khác dữ vậy! Bộ tôi xấu lắm hả? Tôi thấy vẻ ngoài tôi cũng khá được mà…”
Khương Hoà Tông thấp giọng trả lời một câu: “Không xấu, đẹp lắm.”
Thẩm Bồi lần đầu tiên nghe thấy có người khen cậu đẹp trai với cái giọng “khách quan, công bằng, máy móc” như thế, không biết nên nên khóc hay nên cười mà nói: “Cảm ơn.”
“Tớ bảo này, hôm nay đã là thứ sáu rồi, tối nay các cậu có tính về nhà không?” Sài Xuyên cuối cùng cũng ăn xong bát cháo của cậu ta, ngẩng đầu hỏi mọi người.
Dương Hi gật đầu: “Tớ muốn về nhà sạc điện thoại. Các cậu có đồ gì như là đèn điện hay sạc dự phòng gì đó cần sạc điện thì nhớ đưa cho tớ.”
Sài Xuyên: “Được, vậy tuần này tớ không về nhà nữa, định đi tự học. Mấy ngày trước thầy toán mới giao một xấp bài tập, tớ phải giày vò với nó thôi, chỗ tớ có hai cái đèn, một cái cục sạc dự phòng cần sạc điện.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play