Anh chắc chắn biết rõ ước mơ từ nhỏ đến lớn của cô là trở thành một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, thứ cô ghét nhất là chính là giới giải trí phức tạp thị phi, nhưng hiện tại..
"Cô cũng có thể chọn cái khác." Đường An Chi cười lạnh.
Ninh Hưỡng Noãn chết lặng.
Nếu như mục đích của anh là muốn nhìn thấy sự thống khổ đau đớn của cô, vậy thì anh đã đạt được mục đích rồi.
Cô lật bản hợp đồng trong tay ra, đầu ngón tay khẽ run.
Đường An Chi nhìn thấy, con ngươi âm trầm tựa đại dương.
Ninh Hướng Noãn thật sự nghiêm túc nhìn qua bản hợp đồng một lần, sau đó cũng chẳng ngẩng đầu lên, không chút do dự cầm lấy chiếc bút bên cạnh chân anh, ngón tay khẽ run rẩy, một nét bút liền ký tên chính mình lên mặt giấy.
Trong một khắc đó, cô cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ bên trong phòng ngủ lại lạnh thêm vài phần.
Nếu phải lựa chọn giữa việc bị anh làm nhục và từ bỏ ước mơ của mình, vậy cô.. đành từ bỏ giấc mơ của mình.
Khóe môi Đường An Chi mím lại lạnh lùng, nhìn thấy cô cả người nhếch nhác chẳng ra sao nhưng vẫn như cũ quật cường không chịu khuất phục, bàn tay to nắm chặt thành quyền, lại một lần nữa giễu cợt.
"Thật không ngờ, Ninh tiểu thư lại là một người có khí phách như vậy."
Ninh Hướng Noãn cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn anh, vẻ mặt không chịu khuất phục tái nhợt. "Tôi sé cố gắng kiếm đủ 500 triệu, nhất định sẽ không để uổng phí sự giúp đỡ của Đường thiếu ngày hôm nay."
Con ngươi Đường An Chi lộ ra sự lạnh nhạt, giọng nói vô tình, "Cút đi!"
Ninh Hướng Noãn chịu đựng sự thương tâm trong đáy mắt, dùng tất cả sứ lực còn sót lại đứng dậy trước mặt anh. Cô cúi đầu nhìn bộ đồ chẳng được coi là đồ ngủ trên người mình, đảo mắt một vòng.
Mắt Đường An Chi hơi híp lại, vẻ mặt không một gợn sóng nhìn chằm chằm vào cô, như đang đợi cô mở miệng cầu xin anh.
Ninh Hướng Noãn biết rõ rằng anh đang cố ý, nắm chặt hai tay, đành phải đi tới bên giường rút ra một chiếc khăn trải giường rồi quấn kín người mình lại, sau đó không đếm xỉa đến hàn khí tỏa ra trên người nào đó, nhích hai chân đi tới cạnh cửa đứng quay lưng vào anh, cất giọng khàn khàn.
"Hy vọng Đường thiếu có thể mau chóng liên lạc với Cố thiếu, em gái tôi.. thật sự không còn nhiều thời gian.."
Vừa dứt lời, không đợi Đường An Chi trả lời, cô liền đưa tay mở cửa, lưng thẳng tắp, cũng không quay đầu nhìn lại mà rời đi.
Đường An Chi sau khi nhìn thấy Ninh Hướng Noãn thà quấn ga giường rời đi cũng không chịu mở miệng ra cầu xin anh thì nắm chặt bàn tay đến nỗi ngay cả gân xanh cũng nổi lên..
Ngoài cửa, mưa vẫn to như trút nước.
Ninh Hướng Noãn quấn khăn trải giường đang định lao vào trong mưa, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói có chút quen thuộc.
"Đợi một chút Ninh tiểu thư!"
Cô dừng chân, chậm chạp xoay người lại.
Người phụ nữ trung niên hồi nãy đưa cô vào phòng tắm đang sốt ruột chạy tới.
"Ninh tiểu thư, trong nhà tôi có mấy bộ quần áo không mặc đến, tuy rằng kiểu dáng hơi cũ, nhưng chắc cô có thể mặc được."
Ninh Hướng Noãn nghe xong, lại nhìn vào bộ dạng nhếch nhác của mình, chỉ đành gật đầu.
Vừa rồi nếu như không phải bị anh sỉ nhục, trong tình thế cấp bách cô cũng sẽ không rút khăn trải giường ra quấn trên người.
Ninh Hướng Noãn theo người phụ nữ trung niên đi thay quần áo, lại được bà ấy đưa cho một chiếc ô, lúc này mới cảm ơn rồi rời đi.
Khi cô che ô xông vào màn mưa đêm, tấm rèm cửa sổ của phòng ngủ chính trên tầng hai chậm rãi kéo ra, xuất hiện bóng dáng lạnh lẽo của một người đàn ông..
Ninh Hướng Noãn chạy thật nhanh ra khỏi biệt thự sang trọng lộng lẫy kia, nhớ lại mọi chuyện xảy ra ban nãy, giống như một giấc mộng Hoàng Lương. *
*Ý nói giấc mộng ngắn ngủi.
Cô nhẫn nhịn sự mệt mỏi trong mắt đi đến nơi có thể bắt được xe, nhưng hai hàng nước mắt không ngừng tuôn xuống, làm thế nào cũng không ngừng được, ngay cả con đường phía trước cũng bị nước mắt cùng nước mưa làm mờ đi nhìn không rõ..
Ngực cô đau nhói, toàn thân yếu ớt ngồi xổm xuống đất mà khóc lên.
Phải làm sao hắn mới có thể đứng lên một lần nữa..
Đường An Chi.. An Chi..