Người nào đó nhìn chằm chằm vào bóng cô rời đi, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy thân ảnh của cô nữa, nhưng vẫn ngồi bên cửa sổ không nhúc nhích, giống như bức tượng vậy.

Không biết qua bao lâu, có tiếng gõ cửa anh mới trở lại bình thường, hé đôi môi mỏng, "Vào đi."

Cửa mở ra, người phụ nữ trung niên cầm một chiếc điện thoại màu trắng đi tới.

"Thiếu gia, cái này là của Ninh tiểu thư để quên."

Ninh Hưỡng Noãn ban nãy thay đồ ở trong phòng tắm, mọi đồ vật trên người đều được người phụ nữ trung niên cầm giúp, vừa rồi bà chỉ lo tìm quần áo cho Ninh Hướng Noãn mà quên mất chiếc điện thoại di động này.

Ánh mắt Đường An Chi lại âm trầm, thoáng dừng lại, đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại, cất giọng thản nhiên, "Lui xuống đi."

"Vâng."

Đợi người phụ nữ trung niên rời đi, Đường An Chi nhìn chiếc điện thoại màu trắng trong tay, ngón tay cái vuốt nhẹ lên chiếc điện thoại. Xoa xoa màn hình, dường như đang suy nghĩ, có nên mở ra nhìn một cái hay không.

Nhưng không đợi anh nghĩ ra một lý do gì đó, màn hình điện thoại đen xì đột nhiên sáng lên, tên của một người nào đó thật chướng mắt không báo trước mà đập ngay vào mắt anh.

Trong nháy mắt, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng giảm thấp xuống, anh gần như không cần suy nghĩ liền ném mạnh chiếc điện thoại đang cầm trên tay ra ngoài.

"Phanh" một tiếng, tiếng chuông điện thoại ngừng hẳn, chiếc điện thoại di động màu trắng vỡ tan tành..

Khi Ninh Hướng Noãn đến được bệnh viện trung tâm thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Mặt cô tái nhợt đứng trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt, cách một lớp kính thủy tinh nhìn vào cô gái đang nằm bất động trên giường kia, đôi mắt vốn đã sưng đỏ lại càng thêm đau nhức.

Em gái cô, đã hôm mê 3 năm rồi.

Thât khó khăn mới có hy vọng, nhưng loại thuốc duy nhất có thể khiến cho em gái cô tỉnh lại lại bị hết giữa chừng, toàn bộ Hải thành đều không có, chỉ nhà nghiên cứu phát triển thuốc Cố Hách mới có, chỉ có anh ta mới có!

Một khi thực hiện phương án trị liệu, nếu giữa đường lại từ bỏ, thì em gái cô.. sẽ thật sự phải rời khỏi thế giới này.

Nhưng cô không thể tìm thấy Cố Hách, chỉ có thể đi tìm anh..

"Noãn Noãn!"

Đột nhiên, một giọng nói lo lắng quen thuộc gọi cô trở lại.

Cô ngạc nhiên xoay người lại.

Một người đàn ông anh tuấn toàn thân mặc tây trang màu trắng sắc mặt lo lắng chạy tới chỗ cô.

"Noãn Noãn! Em đã đi đâu vậy? Tại sao lại không nghe điện thoại?"

Lục Tử Việt bước lên phía trước, hay tay ôm lấy bả vai của cô tràn đầy nôn nóng.

Ninh Hướng Noãn nghe xong lời anh ta nói, lòng không khỏi thắt lại.

Lục Tử Việt nhìn khuôn mặt không chút huyết sắc của Ninh Hướng Noãn, cùng với cả người nhếch nhác chẳng ra sao lại yếu đuối mỏng manh, ngay lập tức tim anh ta đập thình thịch, thăm dò cô rồi mở miệng: "Em.. đi tìm hắn?"

Ninh Hướng Noãn hạ mi mắt, khẽ gật đầu: "Ừ."

Trong phút chốc, bầu không khí đông cứng lại.

"Tại sao? Anh.. Không phải anh nói với em rằng anh sẽ giúp em tìm sao? Em có biết hắn hận em nhiều như thế nào không? Mà em lại đi tìm hắn!"

Lục Tử Việt có chút không khống chế được, đáy mắt tràn đầy sự tức giận, chính là che giấu đi sự đố kị sâu sắc!

Ninh Hướng Noãn nghẹt thở, ngẩng gương mặt trắng xanh lên, đưa tay gạt hai tay đang đặt trên vai cô của Lục Tử Việt, sau đó lùi lại hai bước, cất tiếng trầm thấp.

"Hôm nay là lễ đính hôn của anh, anh chạy đến đây làm gì."

Một câu lễ đính hôn ấy lập tức làm cho Lục Tử Việt như rơi xuống.

Nhìn thấy Lục Tử Việt cứng đờ, Ninh Hướng Noãn khẽ thở hổn hển, lại nói: "Anh ta đã đồng ý giúp em, anh cũng không cần lo lắng nữa."

Lục Tử Việt nghe xong, vẻ mặt chết lặng, mệt mỏi lên tiếng, "Em đã đáp ứng điều kiện gì của hắn.."

Ninh Hướng Noãn cúi thấp đầu nhìn chằm chằm vào mũi chân, khẩu khí trầm thấp: "Chuyện đó không quan trọng, miễn là có thể cứu Tiếu Tiếu."

Lục Tử Việt nghe xong, nhanh chóng tiến lên phía trước, ôm lấy bả vai cô, cực kì kích độg mở miệng: "Noãn Noãn, em đang đổ lỗi cho anh? Có phải em đang trách anh kết hôn không đúng ngày? Nếu như em không muốn, anh lập tức rời xa cô ấy.."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play