Phòng ngủ rất lớn, rèm cửa màu đen được kéo kín không có một kẽ hở, cô đảo mắt một vòng, không nhìn thấy Đường An Chi.
Tâm trạng cảm thấy yên định mới buông lỏng.
Nhưng khi cô nghĩ về việc sẽ phát sinh với anh vào tối nay, tâm trạng của cô lại không thể khống chế mà kinh hoàng, cả người không biết làm sao liền khẩn trương luống cuống.
Lúc này, cánh cửa phòng ngủ bỗng nhiên "cạch" một tiếng mở ra.
Tim cô nhảy dựng lên, giật mình giống như là con nai nhỏ ôm lấy bả vai muốn quay trở lại phòng tắm, nhưng đã quá muộn, Đường An Chi từ bên ngoài đi vào đã nhìn thấy cô.
Ninh Hướng Noãn hận không thể ngay lập tức đào một cái hang để chui xuống, bởi vì ánh mắt tối tăm mơ hồ kia của Đường An Chi khiến cho cô cảm thấy thẹn thùng muốn chết!
Lúc này, Ninh Hướng Noãn chỉ khoác trên người đúng một tấm lụa mỏng màu hồng nhạt, cơ thể lồi lõm đầy đủ, thân hình dưới ánh sáng của vầng trăng lờ mờ ẩn hiện hoàn mỹ không chút sứt mẻ, toát ra sự dụ hoặc trí mạng.
Có điều, trên hai đầu gối trắng nõn, lại đột nhiên xuất hiện hai mảng xanh tím.
Nhưng điều này chẳng mảy may ảnh hưởng đến sự xinh đẹp của cô, ngược lại làm cho người ta sinh ra cảm giác đau lòng, thương tiếc.
Ánh mắt của Đường An Chi tràn đầy tính chiếm hữu thưởng thức người đẹp trước mắt, nhìn thấy cánh tay của Ninh Hướng Noãn đang cố gắng bảo vệ trước ngực, khóe môi không khỏi gợn lên một vòng cười khẩy.
"Bị Lục Tử Việt ngủ cùng 3 năm, còn giả bộ ngây thơ cái gì?"
Đường An Chi vừa nói xong, sắc mặt Ninh Hưỡng Noãn lại trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt cũng kịch liệt đau nhức.
Cô cúi đầu xuống, ôm chặt bả vai, liều chết cắn môi không có dũng khí ngẩng đầu lên, càng không biết có nên mở miệng nói hay không.
Đường An Chi cười nhạt, thản nhiên phun ra hai chữ: "Đến đây."
Bả vai Ninh Hướng Noãn run lên, không dám cất bước đi tới.
Ánh mắt Đường An Chi nhìn chằm chằm vào cô càng thêm âm u lạnh lẽo, "Đừng để tôi phải lặp lại lần thứ hai."
Tim Ninh Hướng Noãn thầm run lên, đành phải cúi đầu thấy chết không sờn cứng ngắc nện bước đi đến gần hắn, mỗi bước đi, đều thống khổ đau đớn như đang đi trên mũi dao.
Cuối cùng, cô dùng một dáng vẻ mê người nhất bước đến trước mặt anh.
Đường An Chi mặc dù biểu tình không chút thay đổi, nhưng đáy mắt đã chậm rãi trở nên nóng bỏng
"Lấy lòng tôi.." Giọng hắn có chút khàn khàn.
Ninh Hướng Noãn nghe được, toàn thân lại cứng đờ, ngay lâp tức hồi hộp đến muốn khóc.
Lấy lòng.. anh?
Làm sao để lấy lòng anh?
"Nếu tôi không hài lòng, Ninh Hướng Noãn, đừng nghĩ tôi sẽ giúp cô." Đường An Chi chăm chú nhìn Ninh Hướng Noãn đang bất động đứng trước mặt mình, giọng nói lạnh nhạt không một tia cảm tình.
Ninh Hướng Noãn rốt cuộc nhịn không được trừng mắt nhìn hắn, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, hai người đồng thời sửng sốt.
Đường An Chi nhìn vào đôi mắt đỏ hồng lên của Ninh Hướng Noãn, bàn tay to hơi nắm lại, nheo mắt nói: "Muốn tôi dạy cô?"
Tim Ninh Hướng Noãn đập thình thịch, hai má đỏ hồng.
Nhìn người trước mắt cao quý lãnh đạm, nhất thời, không biết nên bắt đầu từ nơi nào.
Đường An Chi chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, cúc áo được cài ngay ngắn, cổ tay áo lại tùy ý kéo lên một đoạn, tay anh đặt trên tay vịn của xe lăn, thật là ưu nhã thanh khiết.
Bên dưới mặc quần Tây màu đen, cùng với một tầm mền mỏng cùng màu, che đi đôi chân thon dài nhưng mất đi cảm giác của anh.
Nhìn chân anh, tim Ninh Hướng Noãn đau nhói giống như bị kim đâm trúng, nếu như có thể, cô thà rằng người ngồi trên xe lăn chính là mình.
"Ninh Hướng Noãn, cô chỉ có một cơ hội duy nhất!"
Đường An Chi chợt nổi cáu, làm cho Ninh Hướng Noãn thức thời thu hồi lại tâm trạng mềm lòng, cũng đem ánh mắt từ trên đùi anh rời đi.
Cô biết rõ, anh ghét nhất chính là việc bị người khác nhìn chằm chằm vào chân của mình.
Đột nhiên, cô không biết lấy dũng khí ở đâu, dồn sức cúi người, vươn hai tay ôm lấy cổ anh sau đó hôn lên đôi môi đẹp mà lạnh lẽo kia của anh.
Tức khắc, thời gian như dừng lại chìm vào yên lặng..