Thái độ không biết sợ của cô lập tức chọc giận đến sắc mặt lạnh nhạt của Đường An Chi!
"Ninh Hướng Noãn, cô đừng tự cho mình là đúng! Cô chết hay sống cũng không liên quan đến tôi!"
Đáy mắt Ninh Hướng Noãn không nhịn được sự chua xót, tầm mắt cô hạ xuống, khàn khàn lên tiếng: "Đúng, tôi sống hay chết không liên quan đến Đường thiếu, vậy Đường thiếu muốn thế nào mới bằng lòng giúp tôi.."
Đường An Chi thâm trầm nhìn chằm chằm vào cô, bàn tay to lớn đặt trên tay vịn hơi nắm chặt, ngoài mặt giọng mỉa mai mà lạnh lùng, "Ngủ với tôi một đêm."
Bốn chữ ngắn gọn, nháy mắt như một tiếng sấm "ầm" một tiếng nổ vang trong đầu Ninh Hướng Noãn, làm cho cô mở to hai mắt hết sức kinh hãi, chống lại cặp mắt kia, con ngươi đen của cô vẫn không dám nhìn thẳng.
Đáy mắt anh tràn ngập đều là sự trào phúng chướng mắt.
Cô cảm thấy một trận co rút đau đớn, nước mắt chảy càng thêm mãnh liệt cuộn trào.
"Đường thiếu.. không phải còn có vị hôn thê sao? Cần gì phải để cho tôi tới ngủ cùng.." nói ra những lời này, cô cảm thấy khí lực toàn thân đều bị rút sạch rồi.
Mi tâm của Đường An Chi nhíu chặt, khuôn mặt tuấn tú cũng ngay lập tức trở nên âm trầm đáng sợ, "Không muốn thì cút!"
Sắc mặt Ninh Hướng Noãn lại trắng bệch!
Anh ở thời điểm mà cô khó khăn nhất, thế nhưng lại đưa ra điều kiện như vậy?
Tại sao chứ?
Cô không hiểu.
Nhìn thấy sự cứng ngắc của Ninh Hướng Noãn, Đường An Chi cười nhạo một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng nhấn vào cái nút trên tay vịn, xe lăn tự động xoay lại. Anh thốt ra một chữ vô cùng lạnh lẽo vô tình, "Cút."
Lòng Ninh Hướng Noãn thầm run rẩy, nhìn người đàn ông càng lúc càng xa, trong đầu nhớ lại điều mà hôm nay bác sĩ đã nói với cô: Nếu như không tìm được thuốc RH6, em gái của cô.. sẽ không chống đỡ nổi 3 ngày.
Cô đã tìm suốt nửa tháng, dùng hết tất cả các biện pháp, chỉ có nhà nghiên cứu phát triển thuốc mới có, mà người nghiên cứu phát triển thuốc kia, lại trùng hợp là bạn tốt của anh, danh y thế gia Cố Hách, nhưng cô từ đầu tới cuối đều không tìm được Cố Hách.
Nhìn thấy thân ảnh kia đang dần dần biến mất, khuôn mặt cô trắng bệch, giọng nói khàn khàn hô lên: "Tôi đồng ý!"
Ngay lập tức, thời gian tại đây tựa hồ bất động, chỉ có những giọt mưa lớn hung hăng rơi trên người của cô, nhắc nhở cô, đây không phải là mơ.
Đường An Chi bất động trong chốc lát, đầu cũng không ngoảnh lại tiếp tục tiến về phía trước.
Ninh Hướng Noãn nhìn theo, cứ nghĩ hắn muốn đổi ý, người trợ lí nam bên cạnh hắn bỗng nhiên xoay người đi tới bên cạnh cô.
"Ninh tiểu thư, mời theo tôi.."
Ninh Hướng Noãn nghe theo, con ngươi không khỏi gắt gao co rút lại, trái tim cô không kiềm chế được nhảy dựng lên.
"Ninh tiểu thư?" Người trợ lý lên tiếng nhắc nhở.
Ninh Hướng Noãn khôi phục lại sự bình tĩnh, liền khẽ ừ một tiếng, từ mặt đất lạnh lẽo đứng dậy. Có thể là do quỳ quá lâu, khi đứng dậy đầu gối của cô cơ hồ mất đi cảm giác, cơ thể cứng đờ không có sức lực của cô lại một lần nữa ngã xuống dưới màn mưa.
"Ninh tiểu thư, cô không sao chứ?" Người trợ lý không đành lòng hỏi thăm.
Ninh Hướng Noãn cau chặt mày, chịu đựng cảm giác đau đến muốn chết.
Không được.. cô còn rất nhiều việc phải làm..
Cô lắc lắc đầu, cắn răng đứng dậy, đi theo trợ lý vào bên trong.
Đèn thạch anh hoa lệ đến chói mắt chiếu lên cô khiến cho cô có chút không mở mắt ra được, cả người thảm hại càng lộ ra vẻ không phù hợp với nơi này.
Một người phụ nữ trung niên tiến đến, cười ôn hòa với cô: "Ninh tiểu thư, mời theo tôi đến phòng tắm một chút."
Ninh Hướng Noãn chỉ cảm thấy xấu hổ đến nỗi muốn độn thổ cho xong, nhưng cô hiện tại làm gì còn chút tôn nghiêm nào đâu chứ.
Cô nhanh chóng đi tắm rửa sạch sẽ. Thay bộ đồ mà miễn cưỡng có thể coi là đồ ngủ gì đó do người phụ nữ trung niên mang tới, một sự bất lực chợt nảy sinh từ trong đáy lòng cô.
Anh nhất định là đang cố tình làm nhục cô..
Bộ đồ này căn bản là chẳng che được cái gì.
Nhưng cô có thể làm gì được chứ, cô đứng trước gương cười khẩy rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Ánh sáng của đèn trong phòng ngủ được bật rất sáng, cô ôm bả vai để giảm bớt sự khẩn trương trong lòng.
Đây hẳn là phòng ngủ của Đường An Chi, chỉ có tông màu đen trắng làm chủ đạo, tuy rằng tương đối đơn giản, nhưng khắp nơi đều là sự xa hoa và tinh tế.