Khi Lục Kha Tri đang làm trong phòng tắm, tôi bắt đầu thu dọn mớ đồ mới mua, rồi rót hai ly sữa bò.
Vừa rót xong thì hắn bước ra.
“Uống không?”
Lục Kha Tri ừ một tiếng rồi nhận lấy ly sữa bò từ tay tôi, nhìn trái cổ di chuyển khi hắn ngửa đầu uống sữa, khiến tôi nhớ lại một số chuyện trước kia.
Trước đây có một khoảng thời gian Lục Kha Tri bị mất ngủ trầm trọng, mỗi sáng thức dậy đều thấy vành mắt hắn đen đến dọa người.
Tôi hơi lo lắng, mới hỏi hắn có phải chịu áp lực gì không.
Nhưng hỏi mấy lần, hắn đều lắc đầu bảo không sao, chỉ nói qua loa là không ngủ được rồi vùi đầu vào cổ tôi, nhõng nhẽo đòi ngủ cùng nhau.
Nhưng mọi người biết rồi đó, giường trong kí túc xá đại học, chỉ đủ cho tôi nằm thôi, giờ mà thêm một người nữa thì chật thấy má luôn.
Mất ngủ cũng chẳng phải bệnh khó chữa, tôi tìm trên mạng một hồi rồi quyết định mua cho hắn Melatonin* và một thùng sữa bò, tôi sợ hắn không nhớ, vì vậy bảo hắn mỗi ngày phải xuống lầu tìm tôi vào đúng 10h30, tôi sẽ giám sát hắn uống hết một ly sữa bò nhỏ và một viên Melatonin ngay ngoài cửa.
*: Melatonin thường được chỉ định để điều trị rối loạn giấc ngủ, như mất ngủ và mệt mỏi do thay đổi múi giờ khi đi máy bay (jet lag). Không giống như các loại thuốc ngủ khác, người sử dụng sẽ không bị lệ thuộc vào melatonin.
Tiếc là chưa uống xong nửa thùng sữa và 1/3 hộp thuốc Melatonin thì chúng tôi đã chia tay rồi.
“Em nhìn anh làm gì thế?”
Tay Lục Kha Tri quơ quơ trước mặt tôi, giúp tôi tỉnh táo lại, chớp chớp đôi mắt khô khốc, cúi đầu xuống, không hiểu sao lại cảm thấy rất khó chịu trong lòng.
“Không có gì hết.”
Lục Kha Tri gật đầu: “Em ngồi xuống đi, để anh xem vết thương.”
“Ừ.” Tôi bước đến bên giường ngồi xuống, đáy lòng dâng trào những sầu lo khó nói.
Thừa dịp Lục Kha Tri đang lục lọi hộp y tế để tìm thuốc, tôi nhắn tin cho anh em tốt của mình: Chu Trú.
“Tao gặp lại hắn rồi.”
Chắc do chênh lệch múi giờ, nên cậu ta vẫn chưa dậy.
Tôi cũng không mong cậu ta có thể trả lời ngay, tôi chỉ muốn tìm một cái hố để phát tiết hết sầu lo phiền muộn ra thôi.
Lục Kha Tri ngồi đối diện với tôi, một tay cầm cổ tay tôi, tay còn lại nhẹ nhàng gỡ miếng băng gạc dính vết máu rỉ ra, vừa gỡ vừa nói: “Buổi chiều anh đã nói với em là đừng xách, em còn bướng bỉnh cướp lấy, bây giờ trời rất nóng nên sẽ tiết ra nhiều mồ hôi, khiến vết thương khó lành, em muốn để lại sẹo hả?”
Tôi nói khẽ: “Tôi thấy anh xách nhiều như thế, có vẻ mệt nên mới giúp thôi.”
Lục Kha Tri đờ người ra, nhưng mấy giây sau đã bình thường lại.
Giọng hắn rất nhỏ: “Mấy ngày tiếp theo em chú ý một chút nhé.”
Tôi gật đầu, nhưng chợt nhận ra hắn không thể nhìn thấy cái gật đầu này, nên tôi ừ một tiếng.
Động tác của Lục Kha Tri rất nhanh nhưng lại vô cùng cẩn thận, tôi nhìn chằm chằm cánh tay hắn thoăn thoắt xử lý vết thương cho tôi, đến lúc băng bó xong, hắn bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt cả hai giao nhau, nhưng rất nhanh đã tách ra, hắn giống như muốn nói lại thôi.
Tôi hỏi: “Anh muốn nói chuyện gì à?”
Lục Kha Tri thắt xong cái nơ con bướm, đặt tay tôi lên đùi, rồi tựa lưng vào ghế, vừa nhìn tôi vừa chậm chạp mở miệng, giọng khàn khàn: “Mấy năm nay. . . Em sống tốt không?”
Tôi ngạc nhiên khi nghe thấy câu hỏi này, trong đầu nhớ lại hai năm qua, phát hiện chả có gì đáng kể, đành nói qua loa: “Cũng được. . . Còn anh?”
“Anh cũng khá tốt.”
“. . . Ờ.”
Sau đó hai chúng tôi đều im lặng.
Một lúc lâu sau, Lục Kha Tri đứng dậy nói hắn phải về, còn rất nhiều đồ chưa dọn dẹp xong.
Tôi nghe thấy thế, bèn bật dậy: “Để tôi tiễn anh.”
Vừa dứt lời tôi đã muốn tát bản thân hai cái, chỉ có vài bước thôi, tiễn cái quần què gì?
Lục Kha Tri chợt cười phá lên, đánh bay đi bầu không khí ngượng ngùng lúng túng giữa hai chúng tôi.
Hắn giễu cợt nói: “Không dám làm phiền ngài, ngài nên nghỉ sớm đi.”
Tôi: “Cảm ơn Lục công công.”
“Không cần cảm ơn, tiểu Trì.”
Vừa tiễn Lục Kha Tri đi, sau khi đóng sầm cửa lại, lưng tôi dựa vào cánh cửa, đưa tay lên che mắt hối hận.
Hai người chúng tôi uống sữa bò nên say hả?
Không thì cái bầu không khí kỳ lạ kia là gì thế?
Tôi mở điện thoại lên, muốn gỡ tin nhắn do một phút bốc đồng mà gửi cho Chu Trú, kết quả không những đã quá muộn mà còn nhận được phản hồi từ cậu ta.
Chu Trú: ? ? ? ? ?
Chu Trú: Lê Lê, mày phải bình tĩnh không được đánh người, lưu lạc xứ người tao cũng không cứu được mày.
Chu Trú: Không lẽ mày đi chửi nhau với hắn rồi.
Chu Trú: Đâu rồi?
Tôi thở dài, gửi cho cậu ta cái meme con dao nhỏ đẫm máu, sau đó trả lời:
“Cút đi!”