Hai chúng tôi đi dạo quanh trung tâm thành phố, cuối cùng chọn McDonald’s để ăn trưa.

Đọc tên thôi đã thấy khác trong nước rồi, mức giá thật sự rất dọa người.

Tôi từng nghe ai đó nói, du học sinh mới nào cũng bị giá cả ở nước này làm cho chùn bước, nhưng quen rồi thì sẽ biến thành, cái này 5 bảng? Mua hai cái chỉ còn 8.8 bảng? Lời không ta?

Sau khi hai chúng tôi giải quyết xong hamburger, quyết định đến WILKO, nơi được coi là cửa hàng bách hóa lớn nhất thành phố.

À đúng rồi, tôi quên nói, trên đường đến McDonald’s đã xảy ra một chuyện rất bất ngờ.

Hai chúng tôi đang bước đi trên đường, thì bị một nhóm nhạc đường phố ăn mặc chỉnh tề thu hút, vì thế tôi và hắn dừng lại nghe một lúc.

Cuối cùng anh trai đang hát quan sát hết một lượt quần áo của tôi và Lục Kha Tri, giơ hai ngón tay cái với tôi, rồi bày ra vẻ mặt “Tui hiểu hết”, thừa dịp nhạc dạo còn nói với chúng tôi: “Hope you two happy!” (Chúc hai cậu hanh phúc!)

Không hiểu sao mặt tôi lại đỏ lên, thấy rất ngượng.

Trông Lục Kha Tri không lúng túng chút nào, còn boa cho anh trai đó tận hai bảng, chắc do anh ta hát hay.

Nhưng mà hắn giàu ghê, hai bảng là xấp xỉ hai mươi tệ rồi.

Bách hóa WILKO thật sự rất lớn, gồm hai tầng, gần như là bán hết mọi vật dụng sinh hoạt hằng ngày.

Tôi và Lục Kha Tri cứ nhìn thấy thứ cần thiết là đặt vào xe đẩy, trên xe dần chất đầy đồ.

Bột giặt, khăn giấy, ra trải giường, vỏ chăn duvet*…

Chú Thích
 

Khi thấy đủ rồi, chúng tôi mới lên tầng hai.

Tầng hai chỉ bán một ít đồ đạc nhỏ, được sắp xếp lộn xộn, gồm nồi niêu, xoong chảo, chén bát các thứ.

Khi tôi đang chọn chén, thì thấy Lục Kha Tri cầm một bộ bịt cạnh bàn bằng xốp bỏ vào xe.

Tôi khó hiểu hỏi: “Anh mua cái này làm gì? Bịt góc bàn?”

Lục Kha Tri nhìn tôi như nhìn thằng ngu: “Anh mua về bịt góc gương lại, tránh bị giống em đó.”

Tôi thì sao? Đó là do tôi sơ ý thôi, dùng giọng điệu như kiểu tôi là con nít lên ba không biết chăm sóc bản thân kia là có ý gì?

“Anh lo xa ghê!”

Tôi xoay người tiếp tục chọn chén.

Thật ra trong studio room cũng có đặt sẵn một bộ chén dĩa, nhưng trông có vẻ không thể hâm nóng bằng microwave, vì thế tôi đành phải đi mua bộ khác.

Chén trắng giản dị nhưng giá không hề “giản dị” chút nào, tôi nghĩ trước khi ăn phải thành tâm cầu nguyện mới xứng đáng với mức giá của nó.

Tôi vừa bỏ bộ chén vào xe đẩy, thì nghe thấy tiếng cười khẽ của Lục Kha Tri ở bên cạnh.

“Không biết nấu ăn, vậy mà vẫn mua đầy đủ dụng cụ cần thiết nhỉ.”

Tôi khiêm tốn lắc đầu: “Đâu có đâu có, còn thiếu nồi cơm nữa mới đủ.”

Ở WILKO cũng bán nồi cơm điện, nhưng do không rành về nồi cơm điện, chỉ biết những chức năng cơ bản, nên tôi vẫn do dự chưa mua.

Lục Kha Tri nghe thế, mới hời hợt nói: “Anh mang theo nồi cơm điện, nếu em nói mấy câu nịnh nọt dễ nghe, có lẽ anh đây sẽ hào phóng cho em ăn chùa.”

Hắn vừa dứt lời, tôi bèn dứt khoát bỏ cái nồi cơm điện tiện lợi nhất vào xe.

“Mặt tôi chưa dày đến mức phải làm phiền tới anh, tôi vẫn nên tự mua thì tốt hơn.”

Lục Kha Tri nói rất nhỏ: “Tùy em.”, nửa người hắn đè lên tay vịn, từ từ đẩy xe về phía trước.

Không biết vì sao nhưng nhìn bóng lưng của hắn tôi lại có cảm giác hắn đang tủi thân?

Sau khi shopping ở WILKO xong, chúng tôi ghé qua một siêu thị mua ít rau dưa, sữa và bánh mì các loại.

Và tất nhiên, không cay không vui nên tôi đã mua một chai tương ớt.

Lúc lấy đồ tôi không cảm thấy gì hết, nhưng khi tính tiền mới nhận ra mình mua hơi nhiều. Hai người bọn tôi mua tổng cộng bảy túi đồ lớn nhỏ.

Tôi vốn xách ba túi, nhưng chưa đi được mấy bước, Lục Kha Tri đã giành lấy túi đồ từ tay đang bị thương của tôi.

Tôi ngượng ngùng nói: “Cảm ơn anh nhiều.”

Lục Kha Tri: “Em đừng suy nghĩ sâu xa, đây chỉ là tinh thần lá lành đùm lá rách của người Trung Quốc thôi.”

Ai suy nghĩ sâu xa? Suy nghĩ sâu xa về chuyện gì mới được?

Xem đường về trên Google Maps, thấy không xa lắm, nên chúng tôi quyết định đi bộ về kí túc xá, gần vậy mà bắt xe thì vừa phiền vừa không tốt cho bầu khí quyển.

Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, mới mấy phút thôi nhưng mồ hôi đã chảy dọc theo sườn mặt.

Túi đồ của tôi không nặng lắm nhưng tay vẫn có cảm giác bị thít chặt, tôi đoán Lục Kha Tri còn bị thít chặt hơn.

Tôi cúi đầu, giơ tay định cầm hai túi hộ hắn: “Anh đưa hai túi cho tôi, tôi xách cho.”

“Không cần.”

Lục Kha Tri sải bước đi nhanh hơn, tỏ vẻ hắn không hề mệt.

Giả bộ thoải mái làm chi vậy? Tôi thấy anh đang thở dốc đó.

“Lục Kha Tri.”

Lần đầu tôi gọi thẳng tên hắn kể từ khi hai chúng tôi gặp nhau.

Lục Kha Tri dừng bước, quay đầu nhìn tôi.

Bởi vì mồ hôi, nên khuôn mặt hắn trở nên bóng loáng dưới ánh mặt trời.

Tôi mỉm cười, nhân lúc hắn đứng tại chỗ suy nghĩ, chạy vụt đến cướp hai túi trong tay hắn.

“Đứng ngây ra đó làm gì, mau đi thôi.”

Đi thêm khoảng hơn mười phút, chúng ta mới đến kí túc xá.

Cái app ngu si, nhìn trên bản đồ thì ngắn củn, thẳng tắp, nhưng đó chỉ là khoảng cách 3D, còn phải lên đèo xuống dốc nữa chứ.

Tôi vừa đặt đồ xuống đã nằm vật ra giường, giờ mới cảm thấy cánh tay hơi nhói.

Tôi giơ tay lên nhìn, băng gạc đã thấm một xíu xiu máu.

Haizzz, cái cơ thể này của tôi thật sự rất đáng lo ngại, mỗi lần bị thương là y như rằng sẽ chảy máu giống như tiền ra khỏi túi tôi vậy.

Tôi nhớ lúc đại học có một lần đi đá banh, bị người ta vô tình đẩy đụng vào cột cửa, bắp chân bị đinh rỉ sét rạch một đường. Tôi được Lục Kha Tri bế đến phòng y tế, gần như hoa cỏ cây cối, đường nhựa đều được máu của tôi tưới.

Nhớ lại chuyện ngày trước, tôi hơi mơ màng buồn ngủ, sắp thiếp đi thì bị tiếng gõ cửa gọi dậy.

“Trì Lê.”

Là Lục Kha Tri.

Dường như đầu óc của tôi không thể ngừng nghĩ đến Lục Kha Tri, tôi thấy hắn giống như là thần bảo hộ của tôi vậy, chỉ cần tôi vừa nghĩ đến hắn, hắn sẽ vụt đến trước mặt tôi.

Tôi vừa ngáp vừa mở cửa: “Sao thế?”

Hắn quơ quơ hộp y tế: “Bác sĩ chuyên nghiệp đến thay thuốc, làm phiền rồi.”

Tôi thiếu chút nữa sặc nước miếng vì độ dày da mặt hắn.

“Vào đi.”

Lục Kha Tri vào cửa, tôi thấy tay còn lại của hắn cầm miếng bịt góc bàn mới mua hồi chiều.

Tôi nghi hoặc nhìn hắn, Lục Kha Tri nghiêng đầu, không muốn để tôi thấy vẻ mặt của hắn: “Anh bịt gương xong rồi, còn dư một nửa ném đi thì tiếc, nên mang qua đây cho em.”

Nếu tiếc của sao ngay từ đầu không mua đủ dùng thôi?

Tôi cũng không vạch trần hắn, tuy chẳng biết có phải hắn cố tình mua cho tôi không, thế nhưng tôi vẫn thấy vui vẻ trong lòng.

“Vậy anh vào bịt góc gương hộ tôi đi, tôi tự mình thay băng cũng được.”

Lục Kha Tri cầm miếng bịt đó đi vào phòng tắm: “Em chờ anh bịt xong rồi ra anh thay cho, tay kia của em đang bị thương không tiện lắm đâu.”

“Đây cũng là tinh thần lá lành đùm lá rách?”

“. . . Ừ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play