Chỉ còn một tháng nữa là đông sẽ về, Lâm Tuệ tranh thủ đan cho Diệp Đào Ngọc một chiếc khăn quàng cổ. Đương nhiên mua sẽ nhanh hơn, trên thị trường không thiếu mẫu mã, kiểu dáng, từ đắt đến rẻ... thế nhưng cô muốn đích thân tự tay làm cái gì đó tặng cho nàng. Cô tranh thủ những lúc nàng không có ở nhà mới dám đan khăn.

Khăn quàng màu trắng ấm áp, bên trên cô muốn đan sinh nhật hai người. Mới hoàn thiện được một phần ba nhưng cô rất mong chờ sớm ngày được tặng cho chị ấy. Nghĩ đến đây Lâm Tuệ càng thêm háo hức không thôi, cô càng đẩy nhanh tốc độ đan khăn.

Nhưng vì cô vẫn đi dạy thêm ở bên ngoài cho nên thời gian rảnh của cô vô cùng ít ỏi. Lên lớp tranh thủ cho sinh viên làm bài tập hoặc trong giờ nghỉ giải lao, cô sẽ mang khăn ra đan tiếp. Sinh viên không khỏi hiếu kì hỏi:

"Cô cũng thích đan khăn sao?"

"Đúng vậy a"

"Ồ, cô tặng bạn trai sao?"

Lâm Tuệ mỉm cười nói:

"Không phải bạn trai"

"Vậy cô tặng ai thế?"

"Người quan trọng của cô"

"Các em làm đến đâu rồi hả? 5 phút nữa cô thu bài nhé?"

"Ôi huhu bọn em vừa mới làm thôi mà"

"Thế thì cả lớp tập trung làm bài đi"

"Vânggg ạ"

Sau một tháng miệt mài, cuối cùng hôm nay cô đã hoàn thành xong tác phẩm của mình. Cô không nhịn được cong khóe môi, ngắm nhìn qua một lượt gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Lâm Tuệ gói cẩn thận trong một hộp quà nhỏ nhắn đáng yêu. Đến tối khi Diệp Đào Ngọc đi làm về, thấy cô đang đeo tạp dề nấu ăn. Nàng chạy đến ôm cô rồi vùi đầu vào cổ Lâm Tuệ hít hít mấy cái.

"Thơm quá bảo bối"

Cô cười nói:

"Chị là đang nói em hay là đồ ăn đây?"

"Cả hai, nhưng em so với đồ ăn còn thơm ngon hơn nhiều"

"Hừ chị mau bỏ em ra đi để em đảo thức ăn không cháy bây giờ"

"Haha"

"Chị tắm đi rồi xuống ăn cơm"

"Tuân lệnh lão bà"

Hôn hai cái vào má Lâm Tuệ sau đó nàng vui vẻ nhanh chóng bước lên lầu đi tắm rửa.

Buổi tối, Lâm Tuệ lôi hộp quà ra trước mặt Diệp Đào Ngọc đang ngồi đọc sách, cô xấu hổ nói:

"Cái này tặng chị"

Hai mắt Diệp Đào Ngọc sáng hơn sao trên trời, nàng phấn khích hỏi:

"Đây là gì thế?"

"Chị mở ra thử đi"

Cầm lấy hộp quà trên tay Lâm Tuệ, nàng nhẹ nhàng mở ra liền thấy bên trong có một chiếc khăn quàng cổ màu trắng xinh xắn. Nàng cười nói:

"Wow cái này..." Vừa nói vừa lấy chiếc khăn ra, nàng thấy bên trên có đan sinh nhật của hai người.

"Là em tự làm sao?"

Lâm Tuệ trên mặt có chút đỏ gật đầu trả lời:

"Vâng"

"Chị thích chứ?"

"Chị rất rất thích. Cảm ơn bảo bối của chị"

Không đợi được nữa, nàng liền đeo nó lên cổ. Trời bây giờ cũng đã vào đông, tuyết vừa rơi bên ngoài, nhanh chóng phủ một lớp trắng xóa khắp Bắc Kinh.

"Rất ấm nha haha"

"Em đan bao giờ thế?"

"Từ tháng trước a~"

"Thì ra lão bà của chị rất khéo tay đó chứ"

"Cái này là đương nhiên, chị giờ mới biết sao?"

"Hahah bảo bối, mới khen em mà mũi em đã phổng lên cỡ này rồi sao?" Diệp Đào Ngọc nhéo nhéo cái mũi của cô, trêu đùa nói.

"Ui đau em." Cô làm bộ nhăn mày kêu lên một tiếng.

Nàng sợ hãi vội bỏ tay ra vội vàng hỏi:

"Chị xin lỗi, em không sao chứ?"

Thoát được vòng tay của nàng, cô nhanh chóng chạy ra xa cười khoái chí nói:

"Em không sao"

Biết mình bị lừa, nàng cong lên một nụ cười giảo hoạt nói:

"Em được lắm, đứng đó cho chị." Nói xong thì nàng cũng chạy về phía Lâm Tuệ. Hai người chạy loạn khắp phòng. Sau khi đuổi bắt một hồi cuối cùng nàng cũng tóm gọn được cô bạn tinh nghịch này vào trong lòng.

"Xem em có dám nháo nữa không?"

"Hahaha em nhột, chị đừng cù nữa"

"Há há há"

"Hihihi"

"Á đừng mà"

"Em xin chị"

"Em nhột quá"

Nhìn biểu cảm vừa thống khoái vừa khổ sở của Lâm Tuệ khiến nàng có chút hài lòng nói:

"Em biết lỗi chưa?"

"Em sai rồi em sai rồi. Không dám trêu chị nữa"

"Lần này chị tha cho em đó"

Bỗng nhiên hai tay Diệp Đào Ngọc ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô vuốt ve, ngón tay thon dài của nàng khẽ mơn trớn đôi môi mềm mại của cô rồi cúi người xuống hôn lấy, chân của nàng xen vào giữa hai chân Lâm Tuệ nhẹ nhàng ma sát. Ngoài trời tuy lạnh giá nhưng trong phòng hai cỗ thân thể đang quấn lấy nhau, cảm thụ sự ấm áp của đối phương...

Đến Tết Nguyên Đán, Lâm Tuệ muốn trở về đoàn viên với ba. Đêm giao thừa, cô nhận được tin nhắn chúc mừng từ bạn bè, đồng nghiệp, đương nhiên có cả Diệp Đào Ngọc. Ngay khi kim đồng hồ điểm 12:00, nàng liền gửi tin nhắn cho cô. Sau đó gọi video cả tiếng đồng hồ. Lâm Tuệ mặc dù cũng muốn nói chuyện thêm một lát nhưng giờ cũng không còn sớm nữa, cô nói:

"Chị đi ngủ đi không mệt, mai em sẽ gọi lại"

Dù nàng cũng rất luyến tiếc nhưng không thể không biết thương hoa tiếc ngọc được:

"Bảo bối cũng đi ngủ đi, yêu em"

"Em cũng yêu chị"

Tối hôm sau cô đang ngồi ăn tối với ba và dì Chu bỗng nhiên có tiếng chuông cửa vang lên, Lâm Tuệ đứng dậy ra mở cửa.

"Tiểu Tuệ chúc mừng năm mới"

Cô không tin vào mắt mình nói:

"Bác trai, bác gái"

"Cháu mời mọi người vào nhà ngồi"

Khi ba mẹ Diệp vừa bước vào nhà, ba Lâm vội vàng đứng dậy chào hỏi. Còn Diệp Đào Ngọc đợi ba mẹ vào nhà trước, nàng vẫn đứng đó. Lâm Tuệ thấy nàng đeo cái khăn cô tặng, trong lòng như được ăn đường, cô nói:

"Chị cũng vào nhà đi"

Nàng không trả lời cô mà bá đạo ép Lâm Tuệ vào tường hôn môi. Bên trong còn có của ba mẹ, Lâm Tuệ xấu hổ đẩy nàng ra hơi thở có chút nặng nề nói:

"Bên trong..."

"Không sao~ họ không nghe thấy được đâu"

Dây dưa một hồi, hai người mới bước vào trong nhà. Trình Ánh Như nói:

"Hai đứa làm gì mà lâu thế?"

"Con có chút chuyện muốn nói với Tiểu Tuệ thôi"

...

Nhìn thoáng dấu vết như ẩn như hiện ở cổ của Lâm Tuệ, bà liền hiểu ra vừa nãy hai người họ làm gì, khẽ hắng nhẹ giọng nói:

"Tuổi trẻ a"

Lâm Tuệ cảm giác như bị bắt quả tang, cô thấy có chút xấu hổ, liền ngồi xuống cạnh ba cùng mọi người trò chuyện.

Thấy gia trưởng hai nhà nói chuyện đến quên cả thời gian, Diệp Đào Ngọc lên tiếng:

"Con xin phép đưa Tiểu Tuệ đi dạo một lát ạ"

"Ừ được rồi"

"Hai đứa giữ gìn sức khỏe đấy"

"Dạ?" Lâm Tuệ thấy khó hiểu, nhưng cô cũng không có hỏi lại mà chỉ dạ dạ vâng vâng.

Cô xin phép vào phòng thay quần áo, nhìn mình trong gương bỗng cô phát hiện ra cái gì. Đến gần chiếc gương hơn, cô nhìn kĩ vết hồng nhạt ở cổ, trên mặt cô đỏ như trái cà chua. Cô liền hiểu ra câu nói ban nãy của mẹ Diệp, chắc chắn là bà đã nhìn thấy rồi, quả thật là tinh mắt mà. Trời ơi!!! Thật muốn đào cái hố chui xuống. Lâm Tuệ khóc không ra nước mắt. Tất cả là tại chị ấy, tên đầu sỏ đáng ghét.

Thay đồ xong xuôi, cô bước ra ngoài, nhìn đến gương mặt rạng rỡ của mẹ Diệp, Lâm Tuệ chột dạ xấu hổ. Diệp Đào Ngọc liền bước đến nắm tay cô ra ngoài đi dạo. Không khí bên ngoài quả thật náo nhiệt và rất dễ chịu, ai ai cũng mặt mày hớn hở, đặc biệt là trẻ con. Nàng quay sang nhìn đến gương mặt có chút khó coi của cô, khó hiểu hỏi:

"Em mệt sao?"

Lâm Tuệ liếc nàng một cái nói:

"Mẹ chị phát hiện rồi"

"Phát hiện cái gì?"

"Còn không phải chị để lại dấu trên cổ của em sao? Em kì mãi mới hết"

"Haha em đang giận chị à?"

Lâm Tuệ cắn môi dưới, ánh mắt ai oán nhìn nàng:

"Tại chị"

Nhìn cô như đứa trẻ con đang giận dỗi, nàng cảm thấy trong lòng có chút nhộn nhịp, khẽ xoa đầu cô nói:

"Haha đúng đúng... tất cả là tại chị"

"Em muốn phạt gì chị cũng được"

Sợ bảo bối nhà nàng giận dỗi, Diệp Đào Ngọc bắt đầu làm trò chọc cho Lâm Tuệ cười. Chơi chán rồi hai người nắm tay nhau quay trở về nhà.

"Cảm ơn chị hôm nay đưa ba mẹ đến thăm gia đình em. Em thấy ba em vui vẻ hơn hẳn"

"Đồ ngốc cảm ơn gì chứ. Là ba mẹ chị muốn đến thăm nhà em, với lại chị cũng nhớ em nên tiện thể đưa ba mẹ qua luôn"

Đến lúc phải trở về, ai cũng lưu luyến đối phương, nhân lúc gia trưởng nói lời tạm biệt, nàng ôm cô một cái rồi nói:

"Chị về đây, mấy hôm nữa gặp lại em sau"

"Về đến nhà thì nhắn cho em nhé"

"Được"

Lâm Tuệ cứ đứng đó cho đến khi thấy chiếc xe của nàng biến mất ở góc rẽ cô mới trở về phòng. Nghỉ Tết cô muốn dành thời gian ở nhà cùng ba, cho nên hai người sẽ tạm xa nhau một tuần. Chưa gì cô đã thấy nhớ chị ấy rồi...

- -----------------------------------------------------------------------------------------

23/3/24

Vợ dỗi thì phải dỗ 😂

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play