Nghỉ Tết xong, mọi người đều nhanh chóng phải quay trở lại thành phố học tập và làm việc. Đường hôm nay tắc hơn mọi khi, Lâm Tuệ mất hơn hai tiếng mới có thể về đến nhà. Cuối cùng cũng đến nơi, cô thở phào nhẹ nhõm. Diệp Đào Ngọc đã đi làm, nên cô chỉ có thể ở nhà một mình. Sau khi chuẩn bị lì xì xong hết, cô đích thân đến từng cơ sở một để khích lệ tinh thần nhân viên. Quán cà phê kinh doanh vẫn rất tốt, hiện giờ Lâm Tuệ đang làm chủ năm cơ sở ở Bắc Kinh. Hơn nữa cô đang mở thêm trung tâm ngoại ngữ, vì vậy sau này sẽ không phải chạy đi chạy lại để dạy thêm nữa.
Diệp Đào Ngọc trên đường trở về tranh thủ ghé qua cửa hàng hoa, nàng dừng xe gọn bên lề đường bỗng nhiên có một chiếc G63 màu trắng không biết đi kiểu gì mà quệt xước xe của nàng. Nghe thấy âm thanh va chạm, nàng quay đầu ra nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi nhăn mày, trong lòng có chút tức giận bước đến kiểm tra.
Cô gái lái chiếc xe kia sợ hãi vội vàng xuống xe xin lỗi. Vừa đụng mặt Diệp Đào Ngọc, trái tim Nhất Tịnh bỗng hẫng đi một nhịp, đơ người nhìn nàng, cô vội vàng nói:
"Xin lỗi cô, tôi sẽ chịu trách nhiệm"
Nàng thở dài ai oán trả lời:
"Tôi không cần cô bồi thường nhưng mong cô lần sau chú ý hơn"
"Như vậy không được, tôi sẽ cảm thấy rất áy náy"
Diệp Đào Ngọc không muốn dây dưa thêm với cô gái này nữa, bảo bối còn đang ở nhà chờ nàng. Nàng dứt khoát nói:
"Được rồi tùy cô"
Nhất Tịnh cười nhã nhặn nói:
"Vậy có thể cho tôi Wechat của cô không? Sau khi cô sửa hết bao nhiêu cứ báo cho tôi biết"
"Cô quét đi"
"Ok xong rồi, tôi là Nhất Tịnh. Còn cô tên gì?"
"Diệp Đào Ngọc"
Diệp... Đào Ngọc
"Cô là Diệp tổng của Diệp Gia?"
"Cô biết tôi sao?"
"Tôi có đọc báo nên tất nhiên là biết. Vừa rồi thật thất lễ"
"Xin lỗi Diệp tổng"
"Không sao, giờ tôi còn có việc. Có gì tôi sẽ liên hệ cô sau"
Nói xong, nàng quay lại cửa hàng lựa một bó hoa hồng mà Lâm Tuệ thích. Nghĩ đến vẻ mặt hạnh phúc của Lâm Tuệ khiến nàng bất giác mỉm cười. Nhất Tịnh thấy gương mặt rạng rỡ tươi cười của nàng ôm theo bó hoa khiến trái tim cô đập càng mãnh liệt. Diệp Đào Ngọc ra đến xe vẫn thấy Nhất Tịnh đứng ngốc ở đó, nàng không nói gì mở cửa xe bước vào trong rồi sau đó lái xe trở về.
...
"Bảo bối tặng em~"
Lâm Tuệ mỉm cười ôm bó hoa sau đó nói:
"Hôm nay dịp gì mà tặng em hoa thế?"
"Không dịp gì hết"
"Thế thì vì sao?"
"Vì chị muốn em cười a~"
Lâm Tuệ nghe xong không khỏi cười lớn:
"Dẻo miệng"
"Hahah bảo bối thích là được rồi, đâu cần vì sao"
"Hừ"
"Em còn tưởng tắc đường nên chị về muộn cơ đấy"
Nhắc đến chuyện đường sá, nàng lại nhớ đến chiếc xe yêu quý của mình khẽ thở dài. Lâm Tuệ tinh ý phát hiện, cô hỏi:
"Nay chị có chuyện gì sao?"
Diệp Đào Ngọc ôm cô vào lòng làm nũng nói:
"Xe bị xước"
"Làm sao mà lại xước?" Lần này là Lâm Tuệ ngạc nhiên lớn tiếng hỏi, cô biết chị ấy nhất định sẽ không để xe bị dính chút bụi bẩn chứ đừng nói là xước.
"Đâu để em xem"
Bước vào garage, đập vào mắt Lâm Tuệ là những vết xước dài khoảng 50-60cm, cô thở dài. Đến cả mình còn xót xa chứ đừng nói chị ấy.
"Ai quệt vào xe chị sao?"
Diệp Đào Ngọc gật gật đầu.
"Haizz vậy người ta có nói gì không?"
"Sẽ bồi thường"
"Mai chị sẽ nhờ Phúc Nhị đem đi sơn lại"
"Vậy cũng được"
"Người đó là nam hay nữ thế?"
"Là nữ"
Cái này Lâm Tuệ có thể thông cảm được, lần trước cô cũng suýt chút nữa quệt vào xe người ta, cũng may...
Hôm sau Phúc Nhị lái xe đi sơn lại, chi phí anh đã nhắn lại cho tiểu thư, hết tổng cộng 2000 tệ (~6,935,961 VNĐ).
Nhất Tịnh đợi suốt cả một tuần không thấy nàng nhắn tin cho cô, vì thế cô đã chủ động nhắn trước:
"Chào Diệp tổng, không biết cô đi sửa xe chưa nhỉ?"
Một lát sau nàng mới nhắn lại, tí thì quên mất.
"Tổng chi phí hết 2000 tệ"
"Hay là vậy đi, tối nay tôi có thể mời cô đi ăn cơm được không?"
Hôm nay là cuối tuần, tất nhiên là nàng muốn bên cạnh Lâm Tuệ, đâu thể lãng phí thời gian quý báu này được. Rất nhanh nàng đã từ chối.
"Xin lỗi tôi bận mất rồi"
"Cô cứ gửi vào số tài khoản XXX này cũng được"
"À vậy sao? Thật tiếc quá"
"Vậy khi nào cô rảnh tôi có thể mời cô một bữa không?"
Diệp Đào Ngọc thở dài, rõ ràng đã thanh toán xong, hai người không còn tí dính líu nào nữa. Nàng cũng không muốn qua lại nhiều với Nhất Tịnh.
"Cảm ơn ý tốt của cô nhưng tôi cũng đi làm cả ngày, cuối tuần sẽ về nhà với ba mẹ, căn bản là không rảnh"
Đối phương rõ ràng đã từ chối như vậy Nhất Tịnh cũng không thể làm gì được hơn, cô cũng nhanh chóng nhắn lại:
"Tôi hiểu rồi, chúc Diệp tổng cuối tuần vui vẻ"
"Cô cũng vậy"
Sáng hôm sau khi Diệp Đào Ngọc đang ngồi trong văn phòng làm việc bỗng có tiếng gõ cửa vang lên. Ngừng lại một lát, nàng mới nói:
"Mời vào"
Thương Ngôn đem bó hoa hồng to kếch xù vào trong rồi nói:
"Diệp tổng, có người tặng cô"
"Là ai vậy?"
"Tôi không biết nữa. Người giao hàng vừa đem đến thôi, tôi có hỏi nhưng anh ta cũng không biết"
"Cô để ở bên đó đi"
"Vâng"
Sau khi Thương Ngôn rời đi, nàng mới đến cầm lấy bó hoa lên. Diệp Đào Ngọc tưởng là Lâm Tuệ tặng còn đang nghĩ thầm bảo bối nhà mình cũng thật lãng mạn đó chứ. Nàng vui vẻ cầm điện thoại nhắn tin cho cô:
"Bảo bối của chị thật lãng mạn nha~ Chị thực thích"
Ba tiếng sau Lâm Tuệ mới phản hồi:
"?"
Vì hôm nay cô đi trông thi cho nên đến trưa mới kiểm tra tin nhắn, đọc xong Lâm Tuệ cảm thấy hoang mang không hiểu chị ấy đang nói cái gì.
Diệp Đào Phi không hiểu chuyện gì tự nhiên bị cô em gái giận lây.
"Không phải Tiểu Tuệ tặng em à?"
"Không phải em ấy"
"Trời đất thế thì em tự cầu phúc đi, anh đi rửa bát đây"
Trời đất sao nàng lại có anh trai như vậy chứ hả. Nhìn đến bó hoa kia, nàng thở dài sau đó gọi Thương Ngôn vào nhờ cô xử lý giúp.
"Cô bỏ giúp tôi cái này đi"
"Ý Diệp tổng là bó hoa kia?"
"Đúng vậy"
Nhìn sắc mặt của lão bản, cô đương nhiên không dám hỏi thêm gì hết. Chưa bao giờ cô thấy lão bản nhà mình tức giận đến như vậy, không biết là ai đã đắc tội cô ấy.
"Vâng tôi xử lý ngay"
Đem bó hoa bỏ vào thùng rác, Thương Ngôn cũng lấy làm tiếc, nhưng cô không còn cách nào khác.
Đến tối đi làm về, nàng thấy Lâm Tuệ đang ngồi sô pha xem tin tức. Chết tiệt ăn mặc câu người thế kia, nàng bước đến gần định ôm cô một cái bỗng Lâm Tuệ liếc nhìn khiến nàng như đóng băng tại chỗ.
"Chị về rồi"
Lâm Tuệ coi nàng như không khí rồi tiếp tục xem tin tức, cô vắt chéo hai chân tựa người vào sô pha, bộ ngực đầy đặn như ẩn như hiện cùng xương quai xanh thập phần mê người của cô khiến cơ thể Diệp Đào Ngọc nóng bừng, khẽ nuốt một ngụm nước bọt. Rõ ràng cố ý mà, bình thường Lâm Tuệ có mặc đồ gợi cảm như vậy đâu, trừ váy ngủ thôi.
"Tiểu Tuệ..."
Vẫn bị bơ, nàng nghiêm túc nói:
"Chị không biết ai tặng thật, chị sẽ điều tra cho rõ, em yên tâm"
"Em..." Lâm Tuệ chưa nói xong, Diệp Đào Ngọc liền lao đến cầm tay cô lo lắng hỏi:
"Tay em làm sao thế?"
"Sao lại bị thương thế này?"
"Em không sao, bị đứt tay thôi"
Diệp Đào Ngọc vô cùng đau xót, nàng xoa xoa ngón tay cô đang dán băng keo cá nhân, vừa xoa vừa thổi:
"Em còn đau không?"
Lâm Tuệ bật cười:
"Chị thổi vào băng keo em có cảm nhận được gì đâu"
Ôm cô vào lòng, nàng thủ thỉ:
"Em đau một tí chị cũng xót, lần sau để chị nấu là được rồi"
"Em chỉ là không cẩn thận thôi, sẽ không có lần sau đâu"
Chợt nhớ ra điều gì, cô vội vã đẩy nàng ra hắng giọng nói:
"Chị bảo thích bó hoa kia đúng không?"
"Không có a"
"Bảo bối vẫn giận chị sao?"
"Sao em phải giận chứ?"
"Vậy thì hôn chị một cái chị mới tin em không dỗi"
Lâm Tuệ nhón chân lên hôn một cái vào má chị ấy, Diệp Đào Ngọc mừng rỡ hỏi:
"Em không giận thật à?"
"Có em đang dỗi đây, chị tranh thủ dỗ em đi"
Diệp Đào Ngọc vui vẻ xoa bóp vai cho cô, tay không dám làm loạn.
"Em thoải mái không?"
"Ừm thoải mái"
Nằm trên giường, Diệp Đào Ngọc hỏi:
"Em không giận thật chứ?"
"Lúc đầu có chút không vui nhưng em nghĩ lại thì chị cũng chỉ vì tưởng em tặng cho nên mới nhận"
"May mà chị hỏi em đấy, nếu mà chị dám đem bó hoa đó về nhà thì biết tay với em"
"Đương nhiên rồi a, không phải đồ em tặng chị đều sai trợ lý đem bỏ hết"
"Lão bà yên tâm nha"
"Hừ"
Sáng hôm sau nàng tiếp tục nhận được một bó hoa khác, thật sự cảm thấy rất phiền, nàng cho người điều tra xem ai đã gửi đến nhưng người gửi dùng thông tin giả để đặt hàng cho nên nàng chỉ biết thở dài.
"Thương Ngôn lần sau người ta có giao hoa đến cô đừng nhận, bảo với người giao hàng cũng đừng giao đến đây nữa"
"Dạ vâng"
Xoay xoay cái bút trong tay, nàng không biết ai đang quấy phá mình nữa, cảm thấy khó chịu vô cùng.
Cuối tuần, Diệp Đào Ngọc đưa Lâm Tuệ đi siêu thị cùng nhau mua sắm. Xe hàng nhanh chóng được lấp kín, ngay lúc chuẩn bị đi thanh toán nàng gặp Nhất Tịnh.
"Diệp... Diệp tổng?"
"Chào cô Nhất"
"Chị gọi em là Nhất Tịnh là được rồi"
Lâm Tuệ cũng lên tiếng:
"Chào cô"
Lúc này Nhất Tịnh mới chú ý đến Lâm Tuệ, nhất thời không biết nói gì.
"Xin chào"
Nói xong, cô quay sang nhìn Diệp Đào Ngọc hớn hở nói:
"Thật trùng hợp lại gặp chị"
Lại gặp? Lâm Tuệ quay sang nhìn Diệp Đào Ngọc rồi lại nhìn Nhất Tịnh cô lên tiếng:
"Hai người gặp nhau rồi sao?"
"A đúng vậy, cô ấy là..."
Nhìn ánh mắt của chị ấy, cô liền hiểu ra đây là ai. Chắc chắn là người làm xước xe của chị ấy.
"Tôi là Nhất Tịnh, không biết cô tên gì?"
"Tôi là Lâm Tuệ"
"Nếu hôm nay chúng ta có duyên như vậy thì em mời hai người ăn trưa có được không?"
Ngay lúc Diệp Đào Ngọc định từ chối thì Lâm Tuệ nhanh hơn một bước, ánh mắt cô thâm thúy nhìn người trước mặt mà chậm rãi trả lời:
"Được thôi"
Nàng trợn tròn mắt nhìn Lâm Tuệ, rõ ràng không phải hai người định trở về rồi cùng nhau nấu hay sao. Hừ rõ ràng là tại Nhất Tịnh mà, đúng là xui xẻo mới gặp cô ấy. Diệp Đào Ngọc thầm nghĩ.
Sau khi đến nhà hàng, Nhất Tịnh đưa menu cho Diệp Đào Ngọc thế nhưng nàng lại đưa cho Lâm Tuệ gọi trước. Lâm Tuệ liếc nhìn thấy trong mắt Nhất Tịnh có chút khó chịu, cô cười thầm trong lòng. Nhìn vào menu cô gọi một bàn thức ăn toàn món cay, đây chính là những món mà Diệp Đào Ngọc phải kiêng vì nàng đang đau dạ dày.
"Tôi đã gọi xong, giờ cô Nhất gọi đi"
Thật ra Lâm Tuệ gọi nhiều lắm rồi, cô sợ gọi thêm lại không ăn hết liền nói:
"Tôi không muốn gọi gì thêm nữa, Diệp tổng có muốn gọi món không?"
"Tôi không"
Sau khi đồ ăn dần được đưa lên, chỉ có Lâm Tuệ và Nhất Tịnh động đũa. Diệp Đào Ngọc chỉ có thể ngồi nhìn, Nhất Tịnh thấy thế hỏi:
"Diệp tổng mau ăn đi"
"Cô Nhất không cần để ý đến tôi, tôi không ăn được cay"
"Chị không ăn được cay?"
Nhất Tịnh trố mắt nhìn nàng rồi quay sang nhìn Lâm Tuệ, khẳng định cô gái này cố ý gọi như thế để Diệp Đào Ngọc không ăn được. Cô nén giận nói:
"Vậy thì chị có thể gọi món khác mà?"
"Không sao, tí tôi trở về nấu cho chị ấy là được rồi"
Rõ ràng là bảo bối nhà nàng đang ăn dấm, trong lòng nàng liền vui vẻ không ít, nàng đang phải cố gắng nhịn cười đây. Trong khi đó Nhất Tịnh như nghe được tin dữ:
"Hả???"
"Hai người... "
"Đúng vậy, tôi là lão bà của chị ấy"
Vẻ mặt của Nhất Tịnh không thể nào khó coi hơn được nữa, cô cố gắng nén nỗi đau cười nói:
"A thì ra là vậy"
"Tôi chợt nhận ra có việc gấp nên xin phép đi trước"
"Tôi mời nên tôi sẽ thanh toán bữa ăn này"
"Xin cáo từ"
Sau khi Nhất Tịnh rời đi, Diệp Đào Ngọc không nhịn cười nổi nữa.
"Hừ chị cười cái gì?"
"Hahaha bảo bối của chị ăn dấm cũng rất đáng yêu nha"
"Ai ăn dấm chứ?"
"Chị không nhận ra cô ấy có tình cảm với chị sao?"
"Chị cũng không để ý cô ấy, hôm nay có em nên mới biết đấy"
"Lão bà a~"
"Lão bà"
Lâm Tuệ cảm thấy vô cùng xấu hổ tại sao vừa nãy lại mạnh miệng như vậy, giờ đây thật muốn đội quần mà.
"Chị thôi đi, mọi người nghe thấy bây giờ"
"Chứ không phải em nói mình là lão bà của chị sao?"
"Lúc đó... không tính"
"Sao lại không tính?"
Lâm Tuệ không muốn lôi co với nàng nữa liền nói:
"Trở về thôi, em cũng không ăn được cay"
"Thế sao em gọi lắm thế?"
"Em không thích chị ăn đồ cô ấy mời"
"Haha được rồi chị chỉ ăn đồ ăn em nấu. Đi thôi chúng ta trở về"
Da mặt Lâm Tuệ mỏng, nàng sợ trêu vài câu nữa khéo đêm nay ngủ sô pha mất.
Ngồi trên xe, cô thở dài nói:
"Có khả năng cô ấy tặng hoa cho chị đó"
"Hửm?"
"Em linh cảm thế"
"Ừ chị không để ý, không quan trọng"
"Người chị để ý nhất vẫn chỉ có em mà thôi Tiểu Tuệ"