Sáu ngày công tác dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc. Đáng lẽ theo lịch trình, ngày mai nàng mới có thể trở về được, thế nhưng thật may là mọi việc diễn ra vô cùng thuận lợi và suôn sẻ cho nên khi xong việc nàng liền bay trở về Bắc Kinh.

Diệp Đào Ngọc háo hức tức tốc trở về thế nhưng thấy nhà tối om, không có tí ánh sáng nào. Không biết Lâm Tuệ đi đâu rồi nữa, sắp xếp lại hành lý sau đó tắm rửa sạch sẽ xong nàng vào bếp chuẩn bị cơm tối. Nửa tiếng sau Lâm Tuệ mới từ quán cà phê trở về, thấy đèn trong nhà sáng trưng, tim cô đập có chút nhanh, vội vàng chạy đến mở cửa. Khoảnh khắc hai người nhìn thấy nhau, họ không kìm nén được nỗi nhớ nhung, nàng chạy đến ôm cô nói:

"Em đi đâu thế?"

"Em vừa từ quán về"

"Chị về lúc nào thế? Em tưởng mai chị mới về"

"Nhớ bảo bối nên chị về trước có được không~"

"Hừ dẻo miệng." Tuy nói thế nhưng trong lòng cô cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Cô hắng giọng nói:

"Chị có mua quà cho em không đó?"

"Bảo bối chỉ nhớ quà thôi sao? Không nhớ chị sao?"

"Em... đương nhiên cũng nhớ chị." Giọng Lâm Tuệ lí nhí bên tai Diệp Đào Ngọc khiến nàng cảm thấy có chút nhộn nhịp.

"Haha nếu nhớ chị thì hôn chị một cái." Nàng vừa nói vừa lấy tay chỉ vào môi mình.

Cô xấu hổ nhón chân lên hôn như chuồn chuồn lướt rồi thôi.

"Đi ăn cơm thôi, em đói rồi"

Nàng vuốt ve gương mặt cô rồi ánh mắt di chuyển từ từ xuống ngực đánh giá một hồi, ánh mắt hơi híp lại nói:

"Lát chị có cái này cho em, nhất định em sẽ thích"

"Là cái gì vậy?"

"Bí mật, để tối"

Nàng còn làm ra vẻ thần thần bí bí, Lâm Tuệ cảm thấy nhất định món quà này không được bình thường.

Ăn uống dọn dẹp xong, nàng kéo tay cô về phòng ngủ. Trông vẻ mặt hào hứng của chị ấy khiến Lâm Tuệ càng thêm tò mò, không biết rốt cuộc là cái gì.

Vừa bước vào phòng ngủ, cô thấy trên bàn chất đống các loại hộp quà to nhỏ...

"Chị mua cái gì mà nhiều thế?"

"Em lại đây thử xem"

"Chị mua cho em mấy món đồ chuyên đi dự tiệc"

"Dự tiệc?"

"Đúng vậy, tuần sau công ty chị tròn 50 năm thành lập cho nên chị tổ chức buffet cùng với tiệc khiêu vũ buổi tối cho nhân viên"

"Chị muốn lão bà của chị thật lộng lẫy"

"Em mở ra xem thử đi"

Tất nhiên Lâm Tuệ không thiếu đồ đi tiệc tùng, nhưng cũng không xa hoa đến mức như vậy. Mở từng gói quà ra khiến cô không khỏi lóa mắt, các loại túi xách, đồng hồ, trang sức, còn có một chiếc váy dự tiệc mà cô cực kì yêu thích.

"Em thích không?"

"Chiếc váy này được thiết kế dựa trên số đo ba vòng của em đấy"

Lâm Tuệ ngạc nhiên nhìn nàng nói:

"Chị đặt lúc nào thế?"

Chiếc váy kỳ công như vậy không thể nào xong trong một tuần được, nhất định là được đặt trước từ lâu rồi.

"Sáu tháng trước, chị đặt hai cái"

"Em một cái, chị một cái"

Cô bổ nhào đến ôm hôn nàng cảm động nói:

"Cảm ơn chị, em rất thích"

"Em thích là được rồi"

Bữa tiệc được tổ chức ở một nơi vô cùng sang trọng, vì tối nay có tổ chức buổi dạ hội cho nên mọi người trong công ty được phép mời vợ, chồng hoặc người yêu của họ đến tham dự cùng. Căn bản mọi người đến cũng khá đông đủ rồi, chỉ chờ mỗi sếp của bọn họ đến nữa thôi. Một lát sau, có một chiếc Rolls-Royce Phantom Solid Gold dừng lại ở trước thảm đỏ. Phúc Nhị nhanh chóng xuống xe mở cửa cho hai người. Sau đó anh lái xe rời đi trước, nàng dắt tay cô vào bên trong sảnh tiệc. Lâm Tuệ choáng ngợp bởi vì không gian bên trong vô cùng rộng lớn, sức chứa lên tới 2500 người, chỗ này còn rộng hơn gấp mấy lần so với buổi tiệc tròn một tuổi của Tiểu Dương. Quả thật, tối nay ai ai cũng đều rất lộng lẫy và xinh đẹp.

Ngay khi nhìn thấy sếp của mình đến, tất cả mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc bởi bà chủ của họ đêm nay cứ như thể tuyệt sắc giai nhân giáng trần vậy, bên cạnh nàng còn có một mỹ nữ đi cùng cũng rất kiều diễm, xinh đẹp không kém. Bọn họ nhanh chóng ra chào hỏi. Thậm chí những người đã từng làm việc chung với Lâm Tuệ cũng nhận ra cô:

"Ôi có phải Lâm Tuệ đó không?"

"Vâng, chị Phương, chị Hải, là em"

"Ây gu, mấy năm rồi không gặp, giờ em thật xinh đẹp hơn trước rất nhiều"

"Haha các chị quá khen rồi"

"Đứa trẻ này đúng là... "

Chào hỏi bà chủ xong, mấy người bọn họ kéo Lâm Tuệ ra một chỗ trò chuyện tâm sự. Đúng là hội chị em không bao giờ hết chuyện để nói. Bọn họ có thể nói chuyện cười đùa cả ngày mà không thấy chán. Khi Diệp Đào Ngọc lên phát biểu đôi lời xong, ở dưới vang lên một tràng pháo tay thật to. Đây là bữa tiệc buffet, mọi người tha hồ lựa chọn món mà họ thích. Thực đơn cũng rất đa dạng, từ món Âu sang Á đều đủ cả.

Diệp Đào Ngọc liên tục được kính rượu, nàng uống cũng không ít. Lâm Tuệ cảm thấy rất lo lắng, sợ bệnh đau dạ dày của chị ấy tái phát nữa thì khổ. Sau bữa tiệc của Tiểu Dương, Lâm Tuệ về nhà đã tập uống rượu vang vì cô biết mình còn phải tham gia nhiều bữa tiệc khác nữa. Cũng may rượu vang không khó uống như cô nghĩ.

Lâm Tuệ cũng liên tục được mời rượu, chỉ uống được vài ly, nàng đã đến giải vây giúp cô uống thay. Lâm Tuệ cảm thấy có chút bực bội kéo nàng vào nhà vệ sinh nói:

"Em thấy chị uống nhiều lắm rồi đó, đừng uống thêm nữa"

"Chị có thấy đau dạ dày không?"

Nàng ngà ngà say mơn trớn bờ môi cô mang theo men rượu nói:

"Em là đang lo lắng cho chị hay sao?"

Cô nhíu mày không vui nói:

"Đương nhiên là em lo cho..."

Lời chưa kịp nói hết thì bờ môi mềm mại mang theo mùi rượu của nàng ngậm lấy bờ môi Lâm Tuệ nhẹ nhàng mút. Cô xấu hổ đẩy nàng ra thở dốc nói:

"Chị làm gì thế nhỡ có ai vào đây thì sao?"

"Sẽ không, chị khóa cửa rồi"

"Khóa rồi??? Lúc nà..."

"Ưm"

Hai người hôn môi trong nhà vệ sinh mà Lâm Tuệ nghe thấy có tiếng bước chân bên ngoài, cô vô cùng xấu hổ thế nhưng không thoát khỏi được nụ hôn nóng bỏng cuồng nhiệt của nàng. Trong vô thức Lâm Tuệ đáp lại nụ hôn ướt át ấy. Sau khi đã thỏa mãn, nàng giúp cô chỉnh sửa lại trang phục tóc tai rồi mới mở cửa bước ra ngoài.

Ăn uống xong xuôi cuối cùng cũng đến tiết mục khiêu vũ. Nhạc nổi lên. Trong đại sảnh bất ngờ tối om, nhưng chỉ một giây sau ánh sáng của đèn led xoay được kích hoạt, khiến khung cảnh vô cùng lãng mạn và trữ tình.

Các cặp đôi nắm tay cùng nhau khiêu vũ. Diệp Đào Ngọc cũng nhẹ nhàng nắm tay Lâm Tuệ cùng nhau khiêu vũ. Nàng đã học khiêu vũ từ khi còn bé, thế nhưng Lâm Tuệ chưa học qua khiêu vũ bao giờ. Nhờ có sự hướng dẫn tỉ mỉ của chị ấy mà cô mới có thể biết được đại khái các động tác cơ bản.

Mọi người cũng xì xào bàn tán:

"Này anh đoán xem tại sao bà chủ của chúng ta lại nhảy với cô gái kia chứ?"

"Cô không biết Lâm Tuệ à? Em ấy từng là thực tập sinh trong công ty đó. Hiện giờ đang dạy ở Bắc Ngữ"

"Ồ thật sao?"

"Tôi thấy hai người này nhất định có gian tình. Không thể nào qua được con mắt này của tôi"

"Suỵt!!!"

"Chuyện của bà chủ mà các cô cũng dám bàn tán à?"

...

Đương nhiên những lời này hai người không thể nào mà nghe được. Trong mắt họ chỉ có khuôn mặt xinh đẹp của đối phương.

"Haha em thật xinh đẹp"

"Làm sao bây giờ, chị như thể bị em bỏ bùa mất rồi Tiểu Tuệ à~"

Cô xấu hổ nói:

"Chị cũng rất xinh đẹp"

Ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của chị ấy trong ánh đèn nhấp nháy khiến cô mê mẩn, bất chợt không để ý suýt thì té ngã ra đằng sau, cũng may là cánh tay của Diệp Đào Ngọc nhanh chóng đỡ lấy vòng eo nhỏ bé của Lâm Tuệ kéo trở về.

Đến 22h bữa tiệc mới kết thúc, mọi người xin phép trở về. Nàng cũng nắm tay cô quay trở vào trong xe. Về đến nhà, thay trang phục, skincare xong xuôi cả hai mệt nhừ người ôm nhau nằm ngủ cho đến tận sáng hôm sau.

Hôm nay Lâm Tuệ vừa nhận được kết quả C1 bằng DALF tiếng Pháp. Cầm trên tay tờ chứng nhận, cô mỉm cười hài lòng.

"Bảo bối của chị giỏi quá đi." Nàng vừa nói vừa hôn mấy cái vào má cô.

"Tối nay dẫn em trở về nhà ăn cơm với ba mẹ"

Ngồi vào bàn ăn cơm, nghe cả nhà họ Diệp đều nói chuyện bằng tiếng Pháp, đây là lần đầu tiên cô được nghe ba mẹ chị ấy nói chuyện bằng ngoại ngữ. Cô suýt thì quên mất họ từng đi du học Pháp về, ngay cả công ty cũng là ông nội của nhà họ Diệp thành lập.

"Quán cà phê vẫn tốt chứ Tiểu Tuệ?"

"Vâng quán vẫn rất tốt ạ. Cháu định sắp tới mở thêm vài cơ sở nữa ở Bắc Kinh"

"Haha tốt tốt"

"Cháu ăn nhiều vào, dạo này gầy lắm đấy"

"Tiểu Ngọc chăm kiểu gì thế không biết?"

"Ơ con..." Nàng khóc không ra nước mắt mà. Ngày nào cũng cố gắng vỗ béo lão bà của nàng chứ có phải không đâu.

Cô xấu hổ nói:

"Cháu không sao ạ, dạo này còn tăng cân rồi"

Khi Lâm Tuệ vừa lên giường nằm, đã bị nàng ôm vào lòng hờn dỗi nói:

"Quả thật chưa cho em ăn no mà"

"Chị đừng để ý lời của mẹ. Em sắp thành heo đến nơi rồi"

"Em có thành cái gì chị cũng đều yêu hết"

"Hừ. Có thật không?"

"Chị nói thật"

"Bảo bối à, mai cuối tuần chúng ta đi hẹn hò tiếp đi"

"Chị muốn em đưa chị đi hẹn hò"

Cô cười khúc khích trước sự làm nũng đáng yêu của nàng, khẽ cọ đầu vào ngực nàng.

"Em biết rồi. Mau ngủ thôi"

Nàng bỗng nổi hứng muốn trêu đùa Lâm Tuệ, khẽ thì thầm vào tai cô:

"Em không muốn làm chút chuyện vợ chồng sao?"

"Ngủ thôi, chị đừng nháo nữa"

Thế nhưng vẫn không cản được bàn tay của Diệp Đào Ngọc như con lươn chạy loạn khắp cơ thể cô, một lần nữa khiến cô không thể nào ngủ được......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play