…Trong đêm tối như thế này, Bạch Sanh vẫn kiên định mà đi về phía trước, cho dù cẳng chân đau đớn đến chết lặng, chỉ lao tới mục tiêu trước mắt là ngọn hải đăng…
--
Bạch Sanh không tiếng động rơi nước mắt, cậu không nói gì, nhưng Phúc thẩm nhìn thấy cũng hiểu, Bạch Sanh đã nghe bọn họ nói chuyện, biết có chuyện xảy ra rồi.
Phúc thẩm thở dài, có chút đau lòng giơ tay lau nước mắt trên mặt Bạch Sanh, đỡ Bạch Sanh ngồi xuống bên cạnh: “Con đừng quá lo lắng, a Ngư rất có kinh nghiệm, trên biển tuy rằng sóng gió lớn nhưng hắn vẫn sẽ an toàn trở về.”
Bạch Sanh khẩn trương giơ tay nắm lấy cánh tay Phúc thẩm, bởi vì dùng sức nên ngón tay trở nên trắng bệt, cổ tay của Phúc thẩm cũng bị cậu nắm đỏ lên, nhưng vẫn không ngăn được nước mắt của cậu, Bạch Sanh cố gắng bình tĩnh lại một lúc sau mới gật đầu với bà.
Trong lòng cậu vẫn rất hoảng, nhưng nghĩ đến Phúc thúc cũng chưa trở về, Phúc thẩm chắc cũng lo lắng giống như cậu mà vẫn phải cố gắng bình tĩnh, còn cậu cứ khóc thút thít không tốt chút nào, mình cũng phải kiên cường để đối diện với sự tình đang xảy ra.
[Kế tiếp nên làm gì bây giờ?] Bạch Sanh hỏi Phúc thẩm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play