…“Chân của đệ bị thương, hành động thật sự không tiện, thời gian ta ra biển quá dài, đệ một mình ở nhà, ta liền không yên tâm.”…
--
Một nhà Phúc thúc không lâu sau cũng chạy đến nhà đại phu, thấy Bạch Sanh trên giường không đáng lo ngại, bọn họ đều nhẹ nhàng thở ra, còn a Bảo thì lại khóc lớn.
Nhóc nhanh chân chạy tới chỗ Bạch Sanh, nắm tay cậu, nước mắt giống như sợi dây trân châu bị đứt rơi lã chã: “Bạch Sanh, cũng may huynh không có sao, huynh làm đệ sợ muốn chết, đệ còn tưởng rằng đệ thật sự để lạc mất huynh…ô…ô…ô…”
A Bảo vẫn là một đứa nhỏ, tuổi không lớn, trong lúc lơ đãng lại để lạc mất bạn chơi cùng, trong lòng cũng bị dọa không nhẹ, lúc nãy bởi vì không tìm thấy Bạch Sanh, cảm xúc bị áp xuống, tuy rằng có khóc nhưng không dám khóc lớn, lúc này tìm được Bạch Sanh rồi, cảm xúc giống như cũng được phát tiết ra, trong lòng không còn cố kỵ mà khóc thật to.
Bạch Sanh bị a Bảo nắm tay, nhìn nhóc khóc nức nở mà không biết làm gì, cậu giơ tay lên lau nước mắt cho nhóc, ánh mắt lại nhìn về phía Trần Ngư giống như là xin giúp đỡ.
Trần Ngư nhìn thấy, hơi nhấp môi, duỗi tay kéo a Bảo về phía mình, tay còn lại giơ lên mạnh mẽ lau nước mắt nước mũi cho nhóc, nghiêm túc nói: “Đừng khóc nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play