Thuyền vừa cập bến đò Dương Tố, lập tức có quản sự thôn trang đến đón. Bọn họ sắp xếp chu đáo chỗ ở cho tôi trong thôn, không hề tò mò chuyện riêng của tôi.
Tôi ở đó được mấy ngày thì trời bắt đầu đổ mưa to. Một tối nọ, tôi gặp ác mộng rồi kinh hãi choàng tỉnh. Người hầu nghỉ ở phòng bên nghe thấy, vội thắp đèn lên.
“Cậu Thẩm.” Anh ta tới gần, do dự gọi. Ngực tôi phập phồng kịch liệt, mãi tới khi anh ta chạm vào vai mình, tôi mới giật mình tỉnh lại.
“Cậu Thẩm, sao, sao cậu lại… khóc?” Anh ta hỏi.
Lúc này tôi mới biết mặt mình đã đầm đìa nước mắt từ lúc nào không hay. Tôi giơ tay lau mồ hôi và nước mắt, lau xong, nỗi sợ hãi và thương đau trong lòng dần dần vơi đi. Người hầu đỡ tôi nằm xuống, vừa dém chăn cho tôi vừa nói: “Cậu Thẩm, mấy bữa nay cậu ngủ không yên, còn nói mớ nữa đấy.”
Tôi hỏi: “Tôi đã nói gì cơ?”
Người hầu suy nghĩ: “Tiểu nhân cũng không nghe rõ, chỉ loáng thoáng nghe là… ‘quan’, còn có, ‘phong’ gì nữa ấy…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT