Hôm đó, tôi vội vàng sửa soạn hành trang rồi bảo người hầu thắng ngựa. Lúc rời khỏi thôn trang, mọi người đều ra tiễn tôi. Tôi để hai người Khiêu Vân và Anh Ngọc ở lại, nếu sau này họ không quay về phủ Từ trong kinh thì có thể ở lại thôn trang làm chủ sự.
Mạnh Thanh đứng chung với toán người hầu, trước khi đi, tôi xoa xoa đầu nó. Thằng bé ngước mắt, tuy buồn bã nhưng vẫn kiên cường. Dù nó rất lưu luyến nhưng cũng hiểu chuyện, nó chắp tay cúi người, cùng toán người hầu đồng thanh nói: “Chúc cậu Thẩm thượng lộ bình an.”
Thành Dương Tố cách kinh thành hơn ngàn dặm, nếu thúc ngựa phi nước đại cũng tốn hơn nửa tháng, huống chi là ngồi xe ngựa, cho dù dọc đường chúng tôi không hề trì hoãn, đi mười mấy ngày thì đã đến Hàm Dương, nhưng vẫn còn quãng đường hơn ba, bốn trăm dặm nữa.
Lúc đoàn người chúng tôi đến Hàm Dương thì đã quá giờ Thân, không kịp vào thành, cửa thành đã khép, lúc đang suy nghĩ tiếp theo phải làm gì thì có một người trông giống nha dịch cưỡi ngựa đi tới, hỏi: “Các hạ là Thẩm công tử từ Dương Tố đang trên đường vào kinh phải không?”
Tôi xuống xe, chắp tay đáp: “Phải. Xin hỏi ngài là…” Người đó không đợi tôi hỏi, đã tự xưng danh, “Ti chức* phụng mệnh chủ thành Hàm Dương đến đón tiếp, xin mời công tử đến dịch trạm nghỉ ngơi một đêm.”
*Ti chức: Cách xưng hô của quan viên cấp thấp với người có địa vị cao hơn.
Chúng tôi bèn đi theo nha dịch đến dịch trạm ngoài thành, ở đó thay ngựa rồi nghỉ ngơi, chờ hừng đông lại khởi hành.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play