Chúng tôi xuôi thuyền theo dòng sông Duyên thẳng hướng Tây Nam, ngang qua Hoài Dương, Thân Thành, sau đó chuyển sang ngồi xe ngựa đi đường bộ suốt ba ngày, mất cả thảy gần hai tháng mới đến Biện Châu.
Trương Viên thu xếp chỗ trọ, sau đó mặc ông can ngăn, tôi vẫn một mình đến phủ Thẩm.
Tôi xa nhà đã hơn ba năm, trước đó cũng ít khi ra ngoài, may mà tại Biện Châu nhỏ bé này nhà họ Thẩm cũng được xem là một gia tộc có tiếng, hỏi thăm vài lần là tìm được.
Tôi ngẩng đầu nhìn cổng lớn phủ Thẩm, trước đây cứ nghĩ cánh cửa này thật cao lớn trang nghiêm, mãi đến khi vào kinh, thấy qua đình đài lầu các nguy nga tráng lệ, tôi mới hiểu tại sao nhiều năm qua cha mình vẫn luôn mơ mộng về nơi đó. Tôi đứng chôn chân thật lâu nhìn cánh cửa sơn son, có lẽ vì nỗi bồn chồn khi về lại cố hương, nhưng phần nhiều vì nỗi đau thương khi cảnh còn người mất.
Do dự mãi rồi tôi cũng tiến lên gõ cửa. Tôi yên lặng đợi giây lát, có tiếng người trả lời. Người gác cổng mở cửa ra, đôi bên đều nhìn nhau như người xa lạ. Anh ta lẳng lặng đánh giá tôi, có lẽ nghĩ tôi là thư sinh, bèn lễ độ hỏi: “Xin hỏi vị huynh đài này tìm ai ạ?”
Tôi điều chỉnh nét mặt, cũng lễ phép chắp tay đáp: “Không biết… lão gia quý phủ có nhà không?”
Anh ta đáp: “Huynh tới không đúng lúc rồi, sáng nay lão gia đã ra ngoài.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT