Thời tiết dần ấm lên, hoa trong vườn nở rộ.

Hôm ấy, cô cô đến sai người thay quần áo cho tôi. Lụa kia là lụa Vân Cẩm, tôi nhớ mẹ Cả cũng có một bộ, mặc đến khi cũ rồi mang thưởng cho dì Ba. Lúc đó dì rối rít tạ ơn, tối đến lại mắng sa sả vào bộ quần áo đó: “Mụ khinh ta là tì thiếp thấp hèn, cái gì không cần thì vứt cho à, hứ!” Vài ngày sau, dì lại sai người giặt sạch rồi mặc vào, phòng khi mẹ Cả nhớ mà vặn hỏi.

Các vú hầu sửa soạn tươm tất cho tôi, rồi dẫn đến trước mặt cô cô. Cô ta tỉ mỉ đánh giá, khóe miệng nhếch lên: “Tuy không sánh kịp cô Năm, nhưng điểm trang kỹ lưỡng thì trông cũng không tệ.”

Tôi không lên tiếng đáp lời. Em Năm trời sinh mỹ miều, đẹp tựa nụ hoa, tôi thì giống cha hơn, ngũ quan chỉ được xem là thanh tú, dĩ nhiên không sánh được.

Rồi tôi đi theo cô cô.

Tôi tưởng cô dẫn mình đến chỗ nào, hóa ra là tiền đường phủ Thẩm. Lúc đi vào, chúng tôi không đi cửa trước, mà vào từ cửa phụ, ngang qua phòng xép, đi vài bước là đến. Từ đằng xa, tôi đã ngửi được mùi đàn hương nhắc mình nhớ đến ngày đó, cảm thấy hơi buồn nôn.

Lúc đến tiền đường, chỗ của tôi ở một góc, nơi ấy chỉ bày một chiếc ghế dựa. Tôi ngồi xuống ghế, cô cô đứng sau tôi cùng với vài vú hầu. “Ngồi ngoan ngoãn, đừng có làm càn.” Cô ta cảnh cáo tôi, tôi đành ngồi nghiêm chỉnh, nhìn không chớp mắt.

Trước mặt tôi có buông một tấm mành trúc mỏng manh, vật đó tôi cũng biết. Những lúc gặp người ngoài, các tiểu thư khuê nữ nhà giàu phải treo mành này lên, chỉ là tôi không ngờ cả Thao cũng phải thế.

Trong tầm nhìn lờ mờ, tôi thấy người ngồi phía trước là lão thái phu nhân và bác Cả, còn người ngồi trên ghế khách là vị quản sự trẻ tuổi của nhà họ Từ hôm lễ tang em Năm.

Tôi cũng không hiểu vì sao mình vừa liếc nhìn đã nhận ngay ra anh. Hôm nay anh không mặc áo vàng như ngày đó mà vận một bộ áo trắng, đầu đội mão, nếu người ta không nói anh là người hầu, tôi còn cho rằng anh là công tử nhà họ Từ. Lúc tôi nhìn anh, anh cũng nhìn lại, giữa khoảng mênh mông, ánh mắt hai chúng tôi như chạm vào nhau.

Lúc này, tôi nghe anh nói: “Sao cơ? Hai nhà Từ, Thẩm đã kết giao từ lâu, vậy mà bây giờ tại hạ mới biết nhà họ Thẩm vẫn còn Thao chưa có hôn phối cơ đấy.”

Lão thái phu nhân cười giả lả, rốt cuộc thì gừng càng già càng cay, bà thong thả đáp: “Lục quản sự, đứa cháu của lão đây từ nhỏ thể chất yếu ớt, vẫn luôn tĩnh dưỡng ở mãi biệt viện Biện Châu, vốn chỉ mong nó thân thể khỏe mạnh, chứ nào dám nghĩ đến việc kết hôn. Bây giờ nó vừa cập tuổi, dù lão luyến tiếc, vẫn muốn tìm bến đỗ cho nó.”

Lời giãi bày của lão thái phu nhân cũng rất hợp tình hợp lí. Tôi thân là Thao, lại không có âm hộ mà có nam vật là trái lẽ thường, họ Thẩm vì muốn giữ gìn mặt mũi, bèn đưa tôi đến nông thôn nuôi nấng, cũng không dễ tìm người hôn phối. Giờ tôi tới tuổi trưởng thành, triều kỳ ập đến, không thể kéo dài được nữa, phải mang vào kinh. Lời này tuy khó làm người ta tin tưởng, nhưng không có sơ hở.

Lục quản sự nghe xong, quả thực không tra hỏi nữa. Có những chuyện truy vấn tới cùng thì không hay, mối quan hệ giữa dân chúng bình thường đã thế, huống chi là giữa thế gia kinh thành.

Anh ta khẽ mỉm cười, tuy tuổi anh còn trẻ, nhưng trước mặt những hương thân phụ lão này vẫn không hề e sợ, ngược lại rất điềm tĩnh, rất ung dung.

“Ra là thế, thảo nào tại hạ chưa hề nghe nói.” Anh ta tiếp lời, “Tuy quý công tử là người khó gặp, nhưng nếu giống như lời lão thái phu nhân nói, cơ thể suy nhược, sợ là bất lợi trong việc sinh con. E sẽ làm lỡ việc của hai thiếu chủ họ Từ tại hạ?”

Nghe từng lời từng câu họ nói, lòng tôi rất kinh ngạc, tuy đã biết họ Thẩm sẽ gả tôi đi từ lâu, nhưng không nghĩ, họ… quả thực muốn tôi thay thế em Năm.

Lão thái phu nhân như đã biết trước anh ta sẽ hỏi như thế, bèn bảo anh mời đại phu của họ Từ đến bắt mạch cho tôi.

Vị đại phu đó mặc quan phục, có lẽ là thái y trong cung do họ Từ mời đến. Tôi đưa cổ tay ra dưới mành, ông ta bắt mạch, rồi bước ra giữa nhà, chắp tay nói: “Mạch thước của Thẩm công tử điều độ, mạch tấc vững vàng, là cơ thể có triều kỳ ổn định. Thao có triều kỳ đều đặn, khí huyết lưu thông là khỏe khoắn, công tử còn có dương khí tràn trề, xưa có câu Âm Dương điều hòa là đạo trường sinh. Theo y đạo mà nói, thể chất Thẩm công tử thế này là tốt nhất trong việc hoài thai sinh nở.”

Lão thái phu nhân và bác Cả mừng rối rít, nhất là lão thái phu nhân, liên tục tấm tắc: “Tốt quá.” Rồi bà hỏi, “Nếu Tổng quản Thái y viện đã nói thế, Lục quản sự còn bận tâm điều gì nữa nào?”

Lục quản sự lại không tỏ vẻ hài lòng, anh nhìn qua tôi, tôi không thể không né tránh ánh mắt đó, xoa xoa lòng bàn tay, dường như hơi nóng lên.

Tuy tôi không thấy mặt anh, nhưng có linh cảm anh ta đã nhận ra mình.

Tiếp đó, nghe anh nói: “Đương nhiên tại hạ tin phục lời của Viện Chính. Nhưng theo lời lão thái phu nhân, công tử từ tấm bé đã ở Biện Châu, không biết ngọc thể liệu có còn toàn bích hay chăng?” Lời này vừa nói ra, toàn bộ trưởng bối họ Thẩm đều biến sắc. Việc Thao kết có còn toàn vẹn hay không, không liên quan đến việc sinh sản, chẳng qua là giống như người thường cưới vợ, nếu thê tử thất tiết, lòng người chồng cũng có khúc mắc. Tôi cũng là nam nên hiểu rõ ý này.

Khi đến phủ Thẩm trong kinh tôi mới biết mình là Thao, đừng nói đàn ông, ngay cả với nữ giới cũng chưa từng thân mật. Tuy họ Thẩm đã xác nhận việc này, nhưng không thể không làm họ Từ nghi ngờ. Phủ Từ không truy hỏi lai lịch của tôi, có lẽ họ từng phái người tra hỏi, nghi là có tiền lệ của em Năm, làm cho bọn họ sanh lòng đề phòng, tránh thiệt thòi về sau.

“Việc này…” Trong lòng lão thái phu nhân bức bối, nhưng vốn do họ Thẩm có lỗi trước, chỉ có thể nén giận đáp, “Lục quản sự cứ việc kiểm tra.”

Tôi nghĩ anh sẽ gọi vú hầu tới, không ngờ, lại là chính Lục quản sự đứng lên, người họ Thẩm thấy thế cũng không khỏi kinh ngạc.

Người hầu kéo mành trúc ra, tôi thấy rõ mặt anh ta. Anh chừng hơn hai mươi, dung mạo hệt như ký ức hôm ấy của tôi, cực kỳ anh tuấn. Nhưng khi anh nhìn tôi, sắc mặt lại không hề biến đổi, như thể mới lần đầu gặp gỡ, ánh mắt không nghiêng lệch, dường như tôi trong mắt anh không phải là người, mà chỉ là một thứ đồ vật nào đó.

Cô cô len lén nhéo tôi, lúc này tôi mới chậm chạp đứng lên, không biết làm thế nào, vú hầu tiến tới, tháo lưng quần tôi, cũng không cởi bỏ hết, chỉ đủ chỗ thò một cánh tay vào.

Tôi siết chặt hai tay, ngay cả ánh mắt cũng không biết đặt ở đâu, không biết nên làm thế nào, trên đầu truyền đến một giọng nói thâm trầm: “Thẩm công tử, tại hạ đắc tội.” Tôi thấy anh khom xuống, không thể không quay mặt đi, chẳng rõ là kinh hoàng hay xấu hổ, tôi nhắm mắt lại, mùi đàn hương trong mũi nhạt đi, thay vào đó là một làn hương nhàn nhạt, giống như mùi mực và giấy.

“Ưm!” Khi ngón tay chạm đến, thân mình tôi run lên. Hình như anh ta khựng lại, nhìn tôi, rồi như hạ quyết tâm, đâm vào. Loại cảm giác này so với việc bị vật lạ xâm nhập lúc trước rất khác nhau. Tôi chỉ cảm thấy nóng. Vừa nóng vừa lạnh. Nóng là cơ thể, lạnh là cõi lòng.

Cô cô từng nói, Thao kết của tôi rất sâu, muốn tìm được phải rất phí công.

Nghe nói, nếu Thao kết toàn vẹn thì lối vào rất hẹp, đi tới kết, cảm giác như miệng vòng, miệng kết chỉ có thể cho một ngón vào, mà lực cản rất mạnh. Nếu từng phá kết, thì tuy miệng vòng vẫn còn, kết lại rất dễ mở ra. Vì thế, với Thao mà nói thì lần đầu tạo kết còn đau hơn đau đẻ, sau khi trải qua rồi, thì những đớn đau sau này chỉ là thoảng qua.

Ban đầu anh ta chỉ đưa vào một ngón tay, tôi căng cứng người, co rút lại. Anh nhíu nhíu mày, đặt một tay lên vai tôi, tôi nghe tiếng anh thì thầm bên tai: “Đừng sợ, tại hạ sẽ không làm người bị thương.” Anh ta chỉ buông một câu nhẹ bẫng, tôi đã cảm thấy bình tĩnh lại, hơi hé mắt ra thì thấy anh đang nhìn tôi, đúng lúc này, anh thò một ngón nữa vào. Hai ngón vuốt ve bên trong tôi, anh chưa đi vào, chỉ cẩn thận vỗ về, rồi tiến sâu dần, lúc đến một nơi, anh bỗng đâm vào.

“…Á!” Tôi bàng hoàng hít sâu, cắn chặt môi dưới.

Một cơn run này, suýt nữa tôi không trụ vững, động tác của anh ta còn nhanh hơn người hầu, vòng tay ôm chặt eo lưng tôi, cả người tôi ngã trên người anh, như chực chờ rơi xuống, hai tay nắm chặt ống tay áo anh, thở hổn hển như đuối nước.

Sau đó, Lục quản sự rút tay ra, hai chân tôi mềm nhũn, gần như ngã ngồi. Hai vú hầu đỡ tôi từ phía sau, toàn thân tôi toát mồ hôi, nhìn thấy tóc mai của anh ướt hơn phân nửa, một giọt mồ hôi trên trán lặng lẽ chảy xuống.

Anh ta không nhìn tôi, xoay người bước ra, người hầu lại buông mành xuống.

Lão thái phu nhân đặt ly xuống, hỏi: “Lục quản sự, thế nào?”

Sắc mặt Lục quản sự như cũ, không biến đổi chút gì: “Thật sự toàn vẹn.”

Dù đã biết rõ từ trước, lão thái phu nhân và bác Cả vẫn len lén thở phào nhẹ nhõm. Lục quản sự nói: “Lão thái phu nhân, Thẩm đại nhân xin yên tâm, tại hạ… sẽ báo lại với Từ đại nhân.”

Sau đó tôi không nhớ rõ họ nói những gì. Người hầu đưa tôi về, hôm đó, dù có làm gì tôi vẫn thấy tâm thần không yên.

Tối đến, tôi nằm trên giường, nhớ tới trước đây từng có thầy xem tướng đến gõ cửa, bảo là xem tướng đổi thức ăn. Người hầu muốn đuổi lão đi, tôi cho lão hai cái bánh ngô. Thầy tướng vuốt vuốt râu, lắc lư đầu nói: “Cậu chủ nhỏ tướng mệnh khác thường, kiếp trước thiếu nợ ba người, kiếp này dù là phúc hay họa, đều phải cùng thở chung nhịp với ba người này.”

Tôi thức trắng đêm.

Hôm sau, tôi ngồi trong sảnh, vươn cổ tay ra cho cô cô bắt mạch. Cô cô thông thạo y thuật, bình thường cô chẩn mạch cho tôi, điều trị thân thể.

Ngón tay đó đặt trên mạch, mắt phượng liếc nhìn, cô ta hỏi: “Tối qua thổ tả mấy lần hả?”

Tôi nhìn cô, dưới ánh mắt đó, do dự lí nhí: “Một… Một lần ạ.”

Móng tay đỏ chót bấu vào tay tôi, bấu thật mạnh, tôi đau đến mím môi, đành phải khai thật: “Hai, hai lần…”

Cô cô cười nhạo, lúc này mới buông tôi ra. Tôi nắm cổ tay, làn da bị bấu ứa máu đỏ, lại nghe cô nói: “Cô cô thấy bây tinh khí dồi dào, xem ra lúc thường chiều chuộng bây quá.”

Tôi cúi đầu, cô cô sai người mang thùng đến. Cô ta bỏ qua những cái ở giữa, chọn luôn cái thô dài, làm tôi chết đi sống lại. Cô cô thò tay ngắm mắt mi tôi, tủm tỉm cười hỏi: “Sao, lòng bây oán cô hả?”

“Con không… Không dám.” Tôi sợ cô ta gần chết, lấy sức đâu mà hận.

Cô cô nói: “Chà, bây và cô Năm, tuy không phải cùng mẹ sinh ra nhưng cũng là anh em. Tính cách lại… khác nhau một trời một vực.”

Lòng tôi nghĩ, vậy thì có gì lạ. Dù có cùng một mẹ sanh ra thì ngoại hình vẫn không đồng nhất, tính tình khác biệt. Số mệnh cũng không giống được.

“Cô Năm cứng đầu, không nghe lời, không chịu trời chịu đất. Bây lại nhẫn nhục chịu đựng, dễ uốn dễ nắn.” Cô ta vuốt tóc tôi, hiếm khi cười dịu dàng: “Vậy cũng tốt, như vậy sau này mới đỡ chịu khổ sở.”

Đến tận sau này, tôi không còn nhớ được nhiều người, sự, vật, nhưng lời cô cô nói tôi lại nhớ như in. Từng có lúc, tôi nghĩ là cô sai rồi.

Mãi về sau tôi mới biết, thực ra chúng tôi ai cũng không sai.

Mấy ngày sau, vú Triệu đến hoan hỉ chúc mừng tôi, tức đã có chuyện tốt gì đó.

“Lẽ nào cậu Tư chưa biết sao? Hôm nay trong phủ đã rộn ràng rồi!” Vú nói, “Phủ Từ đã phái người hồi đáp, lão thái phu nhân đã tiếp. Sau này cậu Tư sẽ là Thiếu quân họ Từ.”

Sau khi nghe những lời này, tôi sợ run một chốc.

Trên dưới phủ Thẩm vì việc này mà huyên náo hẳn lên, nghe đồn lão thái phu nhân còn dậy sớm đi dâng hương tạ thần trong tông miếu, người hầu trong phủ đột nhiên cung kính hơn với tôi.

Bọn họ ai ai cũng vui trời vui đất, chỉ có tôi cứ như dật dờ trong cõi mộng, lòng ngổn ngang trăm vị, riêng mình không vui vẻ gì.

Đang lúc xuất thần, giọng cô cô từ phía sau truyền đến: “Hôm nay cậu Tư đổi vận, mong chớ quên cô cô này.”

Tôi vừa quay đầu lại, thì thấy cô ta lả lướt đi tới. Tôi từng nghe người hầu trong phủ Thẩm tám chuyện lúc rỗi việc, rằng cô cô vốn là đứa bé mồ côi ở nhà mẹ đẻ của lão thái phu nhân, cô có tư sắc, lại có lòng đa đoan, không cam phận gả cho phàm phu tục tử, bèn đến nương tựa lão thái phu nhân, rồi sau đó kết tư tình với một vị chú bác của tôi, ngặt nỗi xuất thân thấp hèn, lão thái phu nhân không chịu, cô chỉ có thể chờ. Cứ chờ đợi như thế, đã chờ đến sắc xuân phai tàn, mà người kia đã thê thiếp thành đôi, con cái thành đàn.

Xưa nay cô cô không để ai vào mắt, cũng không có ý tốt với ai. Cô ta phẩy quạt, mắt nheo nheo hỏi: “Cậu Tư còn chưa biết à?”

Tôi cúi đầu, ngoan ngoãn nghe lời, hỏi: “Nhờ cô cô chỉ dạy.”

Cô ta cười cười: “Ngoài hai người con thứ là Tiết, dòng chính còn có một con trưởng.”

Việc này tôi biết.

Từ thượng thư tuy là Tiết, lại không cưới Thao, mà cưới vài cô gái danh gia. Vợ Cả là con gái rượu của Phiêu Kị tướng quân, sinh ra một người thường, qua nhiều năm vẫn không có thêm. Hai vị quý thiếp, một là con gái thứ của cố đại thần Nội các Tạ Thủ Phụ, một là quận chúa phủ Kính Quốc công, hai người đều sinh được Tiết, là hai vị thiếu gia họ Từ.

Cô cô đến trước mặt tôi, nâng nhẹ cằm tôi. Tôi nuốt nước bọt, nghe cô nói: “Hôn sự này họ Từ chấp nhận rồi, nhưng mà có kèm theo điều kiện.”

“Ngoài hai vị công tử dòng thứ, người con trưởng của chính thê cũng muốn cùng hưởng Thao.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play